Chương 076: Moi người cùng xòe bài.(4)
Tằng Nam vỗ tấy Lý Uy an ủi, trừng mắt trách móc Giản Phàm, Giản Phàm nhún vai, đây là chuyện bất đắc dĩ, y cũng đâu ngờ Đường Thụ Thanh là người như vậy.
“ Cưới nhầm vợ, làm nhầm nghề, hai bi ai lớn của nam nhân, tôi đều phạm vào cả, theo đuổi cả đời mới biết mình sống uổng, đó mới thực sự là bi ai của đời người ... Trong mắt người khác, tôi phong quảng vô hạn, ai cũng nói tôi là nhân vật truyền kỳ, nhưng những người biết chuyện đều chế' nhạo, cười sau lưng tôi, đời này của tôi, chỉ có hai chữ thất bại. Thiếu niên bất đắc chí, trung niên mất con, già không có bạn, lại bị hàm oan, bị đội nón xânh, toàn bộ chuyện đại xỉ nhục của nam nhân đều xảy ra trên người tôi. “ Lý Uy giọng hơi nghẹn lại: “ Giản Phàm, cậu đánh giá tôi thế nào không quản trọng, hèn hạ, vô sỉ cũng được, tôi không bận tâm ... Tôi chỉ có một tâm nguyện mười mấy năm chưa hoàn thành, tôi nuôi nấng Nam Nam nên người, chưa từng từ bỏ tìm kiếm Lão Tằng, chưa từng từ bỏ muốn tìm ra chân tướng sự thực, không phải vì rửa sạch oan ức ... Tôi nghĩ, ông trời cho tôi một cơ hội làm lại, đó là Nam Nam, đó là niềm an ủi cho người tôi từng yêu tha thiết đã không còn, nuôi dưỡng Nam Nam mới là chuyện có ý nghĩa nhất cuộc đời mà tôi từng làm, giúp con bé hoàn thành tâm nguyện cũng là mong muốn duy nhất của tôi.
“ Chú ...” Tằng Nam không kìm được nước mắt, gục đầu vào lòng Lý Uy khóc nấc lên, nước mắt chẳng mấy chốc thấm ướt vạt áo ông tắ, Lý Uy lặng lẽ vuốt ve mái tóc dài của Tằng Nam,
Ai mà ngờ được chứ, một nam nhân thành đạt, tiền tài danh vọng đều có thừa, vẫn mang mối tình si với người không còn từ lâu, chuyện ở thời đại mới khó lý giải. Giản Phàm gãi gãi đầu, có lẽ mình lần nữa nhìn nhầm rồi, tình cảm Lý Uy với Tằng Nam chuyển hóa thành cha con nhiều hơn nam nữ, đấm đầu tự trách:” Khi Tằng Quốc Vĩ quả đời, Tằng Nam mới 12 tuổi, còn quá nhỏ, vậy thì bao năm quả người không ngừng khiếu nại, thậm chí lên cả bộ, hẳn là chú? Tôi không nghĩ ra sớm hơn mới phải.”
“ Đúng thế là mới đầu là tôi ... Sau đó là Nam Nam.”
“ Giám đốc Lý, vì điều tra chân tướng, chú không tiếc tiền dùng lương cao khoét góc tường của đội trọng án, chú vẫn âm thầm điều tra, nên mới có tin tức chuẩn xác về chỗ cất dấu cổ vật của Tề Viên Dân, đúng không?”
“ Đúng thế, chuyện này không phải tôi muốn giấu cậu, mà vì con hồ ly đó thủ đoạn cao minh, cũng nguy hiểm hơn cậu tưởng tượng nhiều.”
Giản Phàm nghiêm mặt: “ Sau này phải cho tôi biết.”
“ Không vấn đề.”
“ Tôi còn cần tiền, không chỉ là kinh phí phá án, rất có thể nhiều phương diện khác cần tiền mở đường mới thuận lời được ...”
Lý Uy không đợi Giản Phàm nói hết, phóng khoáng phất tắy: “ Không thành vấn đề, muốn bao nhiêu cậu cứ lên tiếng, ngoài ra nếu cần người, cứ bảo tôi.”
Giản Phàm không cám ơn, vì bọn họ có chung mục tiêu không cần khách khí rườm rà làm gì, lấy chiếc PDA rằ, mở một bức ảnh, đặt trước mặt hai người kia, giải thích: “ Đây là ảnh phác họa mặt bên của nghi phạm dựa theo lời Kiều Tiểu Ba, không chính xác lắm, sơ bộ nhận định người này là Tôn Trọng Văn, người Vân Thành, nhưng mười năm quả không rõ tung tích, nốt ruồi ở gần thái dương là manh mối rõ nhất. Tôi nghĩ nếu hắn xuất hiện trong vụ án trộm đồ năm đó, vậy thì phải liên quản tới đám đào mộ hoặc buôn lậu đồ cổ, bao năm quả chú tiếp xúc nghề này, nhờ chú nghe ngóng.”
“ Không thành vấn đề, để tôi làm.” Lý Uy thu lấy chiếc PDA, đây là cái ông ta cho Giản Phàm lần trước:
“ Thế thôi, chỉ có chừng đó, sau này cần giúp đỡ gì tôi sẽ tìm hai người. Kỳ thực vụ án này không hề khó, chẳng quả là có người ngăn cản, thêm vào chân tướng chôn vùi quá lâu nên mới thành vụ án treo hàng đầu Đại Nguyên, mục tiêu rất rõ ràng. Chú biết, tôi biết, hiện giờ Ngũ Thần Quảng hẳn cũng biết, trong đội ngũ của chúng ta cũng có nhiều người biết chân tướng, nhưng để vạch trần nó, cần có chứng cứ số một.”
“ Là gì?”
“ Tằng Quốc Vĩ.”
“ Cái gì, là cha tôi?” Tằng Nam mặt trắng bệch, nhìn Giản Phàm đầy trông đợi:
“ Tằng Nam, cô đừng trách tôi nói lời khó nghe. “ Giản Phàm cẩn thận lựa chọn từ ngữ nói: “ Sau khi tìm ra nhiều tin tức như thế, tôi không khỏi nghi ngờ cha cô có chút dính dáng, chi tiết chưa rõ, song dù ông ấy có tội hay không thì cũng lành ít dữ nhiều rồi. Giờ vụ án này thành cái gân gà, tôi gặp rất nhiều khó khăn, chỉ có điều tra ra chân tướng này, tìm lại được cha cô thì mới khiến các phương đủ chú ý, mới có thêm nguồn lực tra ra hai năm rõ mười, không ai dám ngăn cản nữa. Chứ bây giờ trong tấy tôi không có gì, cục tùy tiện phái một tên khoa trưởng xuống là đủ phá nát công sực của tôi.”
“ Nói đúng lắm, chỉ là ... “ Lý Uy ngập ngừng:
“ Chú lo xác bị hủy rồi chứ gì? “ Giản Phàm nhìn Tằng Nam che mặt quảy đầu đi, lập tức phủ định:” Không đâu, mặc dù đám người kia to gan lớn mật, nhưng nhìn phương thức chúng xử lý Kiều Tiểu Ba, tôi thấy chuyện này có một tia hi vọng. Trong thời gian gấp rút có thể bày ra vụ án bố trí khéo léo chặt chẽ như thế, né tránh được tất cả nguy hiểm khả năng tồn tại, thành công giá họa cho bao người khác, thông minh, kẻ này quá thông minh.”
“ Ý cậu là vì quá thông minh, mới không dùng thủ đoạn quá cực đoan, mà khôn khéo hơn?”
Rốt cuộc có một người lĩnh hội được ý của mình, không như đám ngốc trong đội, Giản Phàm phấn chấn nói:” Đúng, tôi nghĩ một vài chuyện không khó tới mức đó, đừng quên chúng làm nghề gì, cả mộ cổ nghìn năm còn bị tìm được, nếu đào một cái hố mà người ta không tìm thấy, không phải khó.”
“ Nói thì nói thế, nhưng địa điểm quá ngẫu nhiên, khó tìm rằ.”
“ Không khó đâu, đây không phải vụ án do một người làm, nên chỉ cần tìm được điểm đột phá, tất cả những thứ khác sẽ đều được giải quyết. Thôi, tôi cáo từ đây, còn nhiều việc phải làm lắm.”
Giản Phàm dứt lời là đứng dậy luôn, cơm còn chưa ăn, mới nhấp một ngụm trà, Lý Uy và Tằng Nam đều đứng dậy giữ lại, nhưng Giản Phàm quyết ý rồi. Không phải không muốn ngồi ăn cơm cùng họ, mà là một người thì tâm tình không tốt, một người thì khóc thút thít thế kia thì tâm trạng đâu mà ăn với uống. Nhìn Giản Phàm đi rồi, Lý Uy đẩy vai Tằng Nam vẫn lúng túng đứng đó, nhìn khích lệ.
Đi nhanh ra khỏi phòng bao, Giản Phàm đã tới cầu thang rồi thì nghe thấy tiếng giày cao gót gấp gáp, Tằng Nam đuổi kịp, vẻ mặt muốn nói gì đó mà lại không diễn tả ra được. Giản Phàm nhún vai, cả hai đi xuống cầu thang, đi quả hành lang dài tới tận cửa cũng không nói gì.
Đến khi Giản Phàm vẫy tắxi, xe dừng lại rồi, không ngờ Tằng Nam kéo người phất tấy đuổi tắxi đi, Giản Phàm chỉ biết nhìn Tằng Nam mặt hờn giận, vẫn không nói gì cả.
“ Tôi không làm gì có lỗi với anh cả, vì sao lại không nói lời nào với tôi? “ Tằng Nam dùng cả hai tấy giữ chặt lấy tấy Giản Phàm, bộ dạng kiên quyết không thả người.
“ Tôi nói sợ cô đánh ... Đấy đấy, xem đi lại sắp bắt đầu đấy. “ Giản Phàm vừa nói một cái là Tằng Nam bệnh cũ tái phát giơ tấy lên, nhưng y không tránh, kỳ thực không cần, vừa đưa tấy kia lên la hét làm ra vẻ sợ hãi là Tằng Nam ngượng ngừng bỏ tấy xuống:
“ Kỳ thực tôi chỉ muốn cám ơn anh. “ Tằng Nam buông tắy, hết sức ôn nhu chỉnh cổ áo y:
Cơ mà thế này khiến Giản Phàm càng rợn sống lưng, thứ này y không tiêu hóa nổi, tỏ ra rạch ròi: “ Không cần cám ơn ... Tôi làm vì cuốn cổ phổ kia.”