Chương 077: Một đôi trời sinh.
Tằng Nam ngước mắt lên nhìn Giản Phàm, ánh mắt không còn ngụy trang nữa, chân tình tha thiết, cô gái từng trải như cô lớn lên trong môi trường phức tạp, không dễ bị lừa, khẳng định: “ Trước kia là thế, nhưng bây giờ không phải.”
“ Phải hay không cũng không quản trọng nữa, bây giờ tôi ăn không ngon, ngủ không tốt, quy luật sinh hoạt bị đảo lộn, nấu nướng thụt lùi mười năm, không có cả nhiều thời gian ở bên chị Tương, tôi chỉ mong kết thúc cho sớm. “ Giản Phàm cố tình nhắc tới Tương Địch Giai:
Không hiểu Tằng Nam có nghe ra ý của y không, vẫn việc mình mình làm: “ Vụ án này ai phá được, sẽ là đệ nhất nhân trong giới hình cảnh Đại Nguyên, chú Ngũ nói thế.”
“ Nếu tôi mà để ý tới cái thứ phù phiếm đó thì tôi đã chẳng nhận vụ án này, hư danh chỉ mệt người, cô còn không thấy trong kia có một vị là nhân vật truyền kỳ số một của giới cảnh sát sống thê thảm thế nào à? “ Giản Phàm lắc đầu, y không rõ câu chuyện của Lý Uy ra sao, nhưng chắc chắn nghề cảnh sát góp một phần không nhỏ vào bi kịch đó:
“ Không được nói xấu chú Lý.” Thái độ của Tằng Nam thay đổi hoàn toàn:
Giản Phàm đưa tấy đầu hàng, hôm quả mà y chửi Lý Uy một câu, cô nàng này có lẽ tít mắt cười, giờ tình thế thay đổi rồi: “ Không nói nữa, tôi đi đây, còn có người đợi tôi ăn cơm.”
“ Chị Tương chứ gì, chẳng trách vội vàng như thế. “ Tằng Nam giọng hơi chuả:
“ Nhầm, là Đường Đại Đầu, nói cho cô biết, cô lừa Lão Đường xuống hố, Lão Đường chuẩn bị tìm cô tính xổ đấy. “ Giản Phàm vừa nói vừa vẫy một cái tắxi, lần này chui vào ngày không cho Tằng Nam cơ hội ngăn cản:
Tằng Nam đứng ngây ra đó nhìn theo chiếc tắxi, giờ cô có chút hiểu ra vì sao một nữ nhân xuất chúng như Tương Địch Giai lại đi yêu một chàng cảnh sát nhỏ như vậy.
Là cái gì, Tằng Nam nói không rõ, nhưng cô biết chuyện vừa rồi cô dấu Giản Phàm, tuy có nguyên do, Giản Phàm cũng không truy cứu, chỉ là từ chuyện y cố ý né tránh một cách rõ ràng và trực tiếp như vậy, ngăn cách giữa hai người vĩnh viễn không thể lấp đầy.
Một bát mỳ nóng hôi hổi bốc hơi nghi ngút được bê lên bàn, thêm vào hai nhánh tỏi, trộm thêm một ít dấm chuả, đây là cách ăn tiêu chuẩn của nam nhân Đại Nguyên, Giản Phàm vội vã tới nơi được chiêu đãi nhiệt tình như thế.
Đó là một căn hộ ba gian trong tiểu khu Hưng Hoa, đoán chừng là nơi kim ốc tàng kiều của Đường Đại Đầu, Phi Phi buộc chiếc tạp dề màu hồng, tóc đuôi ngựa trẻ trung, mặt không son phấn chạy ra chạy vào bận rộn. Đường Đại Đầu bị thương thành chim sợ cành cong, xuất viện một cái là rúc vào ổ của tiểu tình nhân, khi vào cửa Giản Phàm chú ý bốn phía, không thể không bội phục sự kiên nhẫn của Ngũ Thần Quảng, cửa tiểu khu có hai người cắm chốt, lần này không trốn Giản Phàm nữa mà tươi cười chào hỏi.
Hai người trải quả chuyện này, chẳng hiểu sao mà gần gũi thêm vài phần, sụp soạp ăn mỳ, thi thoảng ném vài nhánh tỏi tươi vào mồm, giữa mùa đông mà ăn tới trán lấm tấm mồ hôi. Giản Phàm vừa ăn vừa đưa mắt nhìn Đường Đại Đầu quấn băng ăn như ma đói, tên này ăn rõ khỏe, vèo cái hết một bát gọi toáng lên như đứa trẻ con đòi ăn, Phi Phi như con bướm xinh lướt ra vui vẻ phục vụ, rất tự nhiên rất chân thật, không hiểu sao cái tổ hợp lưu manh và tiểu thư này lại khiến người ta nhìn ra mùi vị giả đình.
Ăn tới cao hứng, hai người chạm cốc, Giản Phàm vừa nhai tỏi vừa trêu:” Anh Đường, tôi thấy Phi Phi không tệ, hai người đã như thế này rồi, sao không kết hôn thành giả lập thất luôn đi.”
Đường Đại Đầu nhe răng cười, lén lút ghé tới thì thầm:” Ăn bát trong nhìn bát ngoài, nam nhân nào mà chẳng thế. Hề hề, kết hôn rồi ra ngoài bậy bạ cũng ngại chứ sao.”
“ Vương bát đản, sao không đập cho anh nằm liệt giường luôn cho rồi.” Giản Phàm cười mắng:
“ À phải rồi!” Đường Đại Đầu đặt bát xuống, mặt ngây độn ra nhớ việc gì đó, đột ngột chửi: “ Mẹ nó, hôm đó đứa nào đập tôi, Giản Phàm, không phải cậu chứ?”
“ Khụ khụ, sao thế được. “ Giản Phàm bị sặc tỏi vào họng, vội vàng chối:” Tôi bắn súng mười phát trật chín, cầm chai bia đập được ai? Hôm đó loạn như thế, sao tôi biết .. Anh Đường, tuyệt đối không phải tôi, anh đừng nghi oan người tốt.”
“ Không không, ý tôi không phải thế. “ Đường Đại Đầu lại cầm bát mỳ lên, lẩm bẩm: “ Tôi đang nghĩ, hôm đó không phải cậu cứu tôi, mà là người ném cái chai bia đó cứu tôi. Nếu không phải tôi bị đập ngất xỉu, nói không chừng bị người ta kéo đi rồi, cho nên tôi không nợ cậu, về sau đừng nhắc tới.”
“ Ha ha ha, anh phải cám ơn người ta đập cho anh thông minh rằ. “ Giản Phàm vỗ bàn mà cười, một người áy náy đã quả, một vẫn sống sót sau tai họa, bê bát mỳ, nhai tỏi, ăn tới hạnh phúc như heo con:
Cái cuộc sống đơn giản đậm không khí giả đình này làm Giản Phàm khao khát lắm, chẳng biết bao giờ mới có thể bình yên cùng chị Tương gây dựng giả đình nhỏ hạnh phúc như vậy, chỉ là bây giờ không những mình cuốn vào vòng xoáy thị phi mà kéo cả Đường Đại Đầu theo, luôn có chút không yên lòng.
Uống vài cốc lớn, ngà ngà say rồi, Giản Phàm dìu Đường Đại Đầu về phòng ngủ, lại châm cho hắn điếu thuốc, sau đó mới thận trọng nói: “ Anh Đường, hôm nay tôi có chút chuyện tới thành thật với anh.”
“ Nói đi, biết cậu có chuyện, không có chuyện đã chẳng tới ổ chó của tôi.”
“ Vậy tôi nói thật nhé, anh thu dọn đồ đạc cao chạy xâ bay đi, đem được bao nhiêu tiền thì đem cả theo, đem cả Phi Phi nữa, sống cuộc sống nhỏ bình yên đi.”
“ Vì sao? “ Đường Đại Đầu cả kinh ngồi bật dậy, điếu thuốc lá rơi khỏi môi, vội vàng gạt khỏi giường:
Giản Phàm nghiêm túc nói: “ Từ lúc bắt đầu tiếp xúc với anh, tôi luôn giữ khoảng cách, anh biết vì sao không? Tôi đã tra toàn bộ hồ sơ vụ án của anh, có vài vụ án thu nợ gây thương tích rõ ràng làm giả, chẳng may ngày nào đó chỗ dựa của anh bị đổ, cộng hết mấy vụ án đó lại, anh sẽ ăn đủ. Tục ngữ chẳng phải nói rồi sao, đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, cho dù đổi nơi khác, anh cũng có thể sống tốt hơn người bình thường. Lý Uy, Đường Thụ Thanh, hai chỗ dựa của anh giờ có cả đống mâu thuẫn, lại có anh em Tề giả xen vào, chẳng may tới khi lợi ích xung đột tới cao trào, đẩy anh ra làm vật hi sinh có phải oan không? Anh Đường, tôi biết anh trượng nghĩa, nhưng không có nghĩa là thiên hạ đều trượng nghĩa, tính toán cho mình một chút không hề sai.”
Đường Đại Đầu cứ như lần đầu tiên quen biết người này, còn đưa tấy ra sờ mặt, bị Giản Phàm đánh bạt cái tấy sờ không biết bao nhiêu tiểu thư đó rằ, Đường Đại Đầu cười ha hả nằm xuống gối: “ Người nói câu này là anh em thực lòng, tôi hiểu vì sao anh rể tôi coi trọng cậu rồi, cậu cũng trượng nghĩa lắm.”
“ Anh bớt cái trò này đi, không phải lúc nói nghĩa khí giang hồ, anh rể anh và bà chị họ xâ lắc kia đều chẳng tốt đẹp gì đâu, họ càng chẳng coi anh ra gì, chỉ là quân tốt thôi. Mà anh lĩnh giáo Tề Thụ Dân rồi đấy, hắn càng là loại không coi mạng người như cỏ rác, ngoài ra anh đừng xem thường cảnh sát, một khi tính xổ, một mình Tần Cao Phong đủ đánh hết lũ đàn em của anh, tin không? “ Giản Phàm bắt đầu bực mình, tên này không phân nặng nhẹ, nói thế chẳng biết hắn hiểu không: