Chương 078: Chợt tình giấc mộng. (6)
“ Cô không sợ anh ta mang tâm tư vỗ béo mới giết à? Tiểu Vân, cô nghĩ quá đơn giản, được, cứ nói là tuân thủ hợp đồng đi, vậy một năm sau, anh ta còn cần chúng ta không? Một tháng thôi mà đã từ khách hóa chủ rồi, một năm sau sẽ là gì? Khi đó Giản Phàm có đủ tài lực, kiếm chỗ an thân, rồi gọi một tiếng kéo hết người của chúng ta đi, cô nói, lúc đó tôi có phải nên tìm chỗ mà lau nước mắt không?” Sở Tú Nữ mắt thoáng quả vẻ bất tín nhiệm:
Nói công bằng đi, chẳng phải ban đầu Tân Thế Giới cũng mang mục đích đó, một năm sau vắt kiệt giá trị lợi dụng của Thực Thượng rồi đá người ta đi à? Chuyện làm ăn người gian ta trá, cá lớn nuốt cá bé là quá bình thường, cái này trách người ta được sao? Chỉ là với lập trường của Trương Vân không thể nói câu này, nhưng thực sự cô cũng không muốn coi Giản Phàm như kẻ thù để đối phó, cô thấy hai bên có cơ sở ngồi xuống nói chuyện.
Hứa Nhạc Sơn đã báo cáo hết, Trương Vân cũng nói điều muốn nói, cả hai im lặng, Sở Tú Nữ cũng không vội vàng quyết định, xuả tắy:” Hai người đi làm việc đi, tôi sẽ tiếp xúc với Thực Thượng rồi định đoạt, khi không biết làm sao thì tốt nhất duy trì hiện trạng ... Nói kiểu gì thì loại nhuận của chúng ta đang tăng lên, không ai phủ nhận được.”
Hai người kia vâng dạ ra ngoài khép cửa lại.
Người đi rồi, lại chỉ còn căn phòng tổng giám đốc rộng lớn trang trí phong cách Châu Âu cổ, vừa là phòng làm việc cũng là phòng sinh sống đủ tiện nghi thư thái. Giờ Sở Tú Nữ chẳng có chút thoải mái nào, trong công ty còn bao nhiêu người đồng lòng với mình nữa đây, kinh nghiệm của cô quá ít, không có mối quản hệ rộng như Viên Kỷ Bình, không có rễ sâu như người chú Sở Hỉ Phong, không có mưu kế sâu xâ như mẹ kế. Giờ Thực Thượng bày ra trò này, e mình thành trò cười cho trung tầng lúc trà dư tửu hậu, trò cười này e thông quả Phó Vũ Hà truyền tới tai Viên Kỷ Bình, thông quả tổng giám thị trường truyền tới tai mẹ kế.
Làm sao đây?
Sở Tú Nữ nhíu mày đứng trước cửa sổ rất lâu, sau đó rút di động rằ, tươi cười nói: “ Nam Nam tôi là Tú Tú, tôi về rồi, mang cho cô món quà lớn ... Là gì à? Không nói đâu ... Chiều đi làm đẹp với tôi không, không đi là không cho đâu nhé.”
Mời được rồi, Sở Tú Nữ cực kỳ hâm mộ cách sống hưởng thụ vô ưu vô lo của Tằng Nam, luôn cảm thấy Tằng Nam và Giản Phàm có gút mắc gì đó, bạn gái cũ? Tình nhân? Hay quản hệ đặc thù, tuy Tằng Nam phủ nhận, khiến cô càng to mò.
Không biết tò mò với nam nhân đó hay là mưu đồ của nam nhân đó, có lẽ là cả hai, Sở Tú Nữ lục túi xách lấy ra món quà cho Tằng Nam, một chai nước hoa tinh xảo tới từ Christian Dior, thương hiệu lâu năm của Pháp, cái tên loại nước hoa này rất thích hợp với cá tính của Tằng Nam.
Tên: Poison.
Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút đều có người vắt óc thực thi mưu đồ không thể nói ra của mình.
Sở Tú Nữ khi chưa nắm chắc tuyệt đối sẽ không tung át chủ bài của mình, cô không những phải xoay chuyển tình hình kinh doanh không tốt của Tân Thế Giới, còn phải xoay chuyển thế yếu trong hợp tác với Thực Thượng. Nhưng không cản trở cô tìm lối thoát tốt nhất cho mình.
Độc dược không tệ, mùi vị làm Tằng Nam la hét liên hồi như cô gái nhỏ, hết ôm lại hôn Sở Tú Nữ, sau đó như đôi chị em khoác tấy nhau vào CLB Mỹ Lệ Động Nhân, làm đẹp cả chiều rồi bữa tối nữa, Sở Tú Nữ thấy đủ thời gian tìm hiểu chuyện mình muốn biết.
Cùng lúc đó cũng có người đang thực hiện chuyện không thể nói với ai.
Là Giản Phàm, lái xe của Đường Đại Đầu, ngồi ghế phụ lái là cha con đầu to, ngồi sau là Phi Phi. Buổi trưa cả nhà tụ họp, Giản Phàm lại nói chuyện kinh doanh cơm hộp, ngày cả Phi Phi cũng đồng ý, thấy chuyện làm ăn này tuy vất vả nhưng rất tốt. Có điều Đường Đại Đầu thế nào cũng không chịu, cho dù là đầu tư hết tiền cho Giản Phàm chứ không muốn dính vào, cứ trơ trơ ra đó, nói từ trước 1 - 5 nói tới giờ, nói cả tháng vẫn dậm chân tại chỗ.
“ Không trộm không cắp, không lừa không gạt, kiếm tiền đàng hoàng, có gì không được?” Giản Phàm bực mình nói:
Đường Đại Đầu giở giọng cùn :”Tôi thà đi trộm cướp còn hơn.”
“ Anh thấy mất mặt à? Mất mặt chỗ nào?”
“ Còn chưa đủ mất mặt à? Trước kia thu nợ được gọi là thu nợ lão đại, giờ mà đi bán cơm hộp bị người ta gọi cơm hộp lão đại, nghe chưa đủ nhục à? Ăn cơm tù còn thống khoái hơn, tôi có phải người nhìn sắc mặt người khác mà nói lời ngon ngọt không?”
“ Bán cơm hộp lợi nhuận rất cao, sao anh cố chấp thế?”
“ Lão tử không thiếu mấy đồng tiền lẻ đó, mua cả công ty cậu còn không thành vấn đề, thách không? 100 người mà không kiếm được tiền nhiều bằng 10 tiểu thư, dám nói lợi nhuận cao.”
Phi Phi ngồi phía sau không nghe tiếp được nữa, đánh nhẹ Đường Đại Đàu một cái, Giản Phàm cũng tức lườm một cái, đối với tên này không khác gì bác sĩ lắc đầu xuả tắy: Hết cứu rồi.
Giờ Phi Phi có hơi hiểu vì sao hai người này lại trở thành bạn, ít nhất có điểm chung, đó là cứng đầu như nhau, một thì dứt khoát từ chối, một không chịu bỏ quả.
Lần nào nói chủ đề này Giản Phàm cũng tức tới xì khói còn Đường Đại Đầu thì đóng giả khúc gỗ, tháng quả cứ thế suốt, hôm nay cũng vậy, cãi nhau từ bàn cơm lên xe, cãi nhau suốt dọc đường. Phi Phi vẫn bảo vệ tôn nghiêm của chồng, nhẹ nhàng khuyên:” Giản Phàm, đừng ép anh ấy nữa, anh ấy chỉ giới đánh nhau gây sự, làm sao biết kinh doanh? Trình độ của anh ấy tình tiền chưa nổi, làm ăn thế nào? Anh ấy mua đồ không biết giá, tiêu tiền không rõ tốn bao nhiêu, cậu bảo anh ấy làm, đảm bảo lỗ.”
“ Đúng rồi, đúng là vợ hiểu anh, chúng ta xưa nay kiếm tiền từng cọc từng cọc, cậu bảo tôi đếm từng xu, muốn tôi chết mệt à?” Đương Đại Đầu cười ha ha thơm má con trai chụt một cái, thằng bé bị râu của hắn đâm vào khóc toáng lên, rồi rít đưa vợ dỗ, xe từ Đại Doanh Bàn đi ra một lúc rồi mà chưa rõ đang đi đâu, hỏi: “ Đi đâu thế, lại định kéo tôi đi xem cái bếp nào à?”
“ Điểm giao hàng ở đường Tân Hà mở mấy ngày rồi, đi xem sao ... Này anh bảo đếm từng xu chết mệt, anh thấy tôi có chết mệt không?” Giản Phàm lại bắt đầu rồi:
“ Cậu là cái đồ phận trâu xác lừa, ai so được với cậu?” Đường Đại Đầu sống lười nhác quen rồi, cái cuộc sống vất vả đó, hắn chẳng có tí hứng thú nào:
Phi Phi lại đẩy Đường Đại Đầu, cô luôn nhắc hắn nói chuyện với Giản Phàm khách khí một chút, có điều rất vô nghĩa, Đường Đại Đầu chứng nào tật nấy.
“ Anh đoán xem mỗi tháng tôi kiếm được bao nhiêu?” Giản Phàm hừ một tiếng:
Đường Đại Đầu khỉnh bỉ: “Cậu nuôi bao nhiêu người như thế, 3 - 5 vạn là căng.”
Giản Phàm khinh bỉ lại:” Chẳng trách Phi Phi nói anh không biết tính toán, đoán chẳng đúng tí nào.”
Đường Đại Đầu thách thức:” Vậy cậu kiếm được bao nhiêu, nói xem để tôi thèm đỏ mắt nào.”
“ Nói cho anh nghe, hộp cơm rẻ nhất giá 6 đồng, đắt nhất 10 đồng, bình quân 9 đồng, về lý luận mỗi hộp cơm kiếm được 4.5 đồng, trừ Đại Doanh Bàn, nơi khác tôi áp dụng chế độ kiểu đại lý, anh thấy nhiều người nhưng đại bộ phận không phải của tôi, ví như cái đôi ở đường học phủ ấy, có 80 người, không liên quản tới tôi .. Nói đơn giản một chút, mỗi hộp cơm tôi kiếm chừng 7 hào.” Giải Phàm giải thích:
“ 7 hào, ôi nhiều quá đi, tôi sợ chết rồi.” Đường Đại Đầu giơ cả hai tấy lên trời khuả khoắng hết sức khoa trương, tưởng thế nào, còn chưa được 1 đồng: