Chương 086: Cứ bảo Nam Nam làm. (1)
Thì ra cha mẹ biết cả rồi, hẳn là thất vọng về mình lắm, Giản Phàm lúc này chỉ nghĩ tới cha mẹ thôi, thằng béo thì lải nhải chuyện không đâu bên tắi, rít lên: “ Chuyện tắo và chị Tương thì liên quản chó gì tới mày?”
Phí Sĩ Thanh tức giận vỗ bàn quát:” Oa ca, mày có chuyện, tắo tất tả từ xâ chạy tới, tốn công sức, tốn tiền bạc để mày muốn chửi là chửi à? Vừa rồi mày còn định đánh tắo phải không? tắo liều luôn, hôm nay mày không xong với tắo đâu, định ức hiếp người nhà quê à? tắo và mày đường ai nấy đi, mày chết tắo cũng không thèm nhìn mặt ...”
Thằng béo này e tới tỉnh thành làm việc, đi tới đâu cũng bị người ta lạnh nhạt, giọng vô cùng bi thương ủy khuất, phục vụ viên nghe ầm ĩ chạy vào, tưởng hai người đánh nhau, lại chạy mất.
Giản Phàm ngước mắt nhìn thằng béo vừa chửi vừa đập bàn, nói tới thở hồng hộc không nói được nữa mới nói:” Này béo, tắo và mày làm bạn với nhau từ lúc mặc quần thủng đít rồi, mày mà đường ai nấy đi đếch kiếm nổi thằng bạn tệ như tắo đâu, đi với thằng tệ như tắo thì mày còn kiếm được tí tự tin, chơi với người khác mày chỉ có nhục thôi. Giỏi thì cút đi, đừng quảy lại nữa.”
“ Thằng chó chết, làm cảnh sát rồi càng chó chết. “ Phí Béo nói liền một hơi dài, gần đứt hơi: “ Có ngày, rồi có ngày ...”
“ Làm đéo có ngày đó. “ Giản Phàm vỗ vai Phí Sĩ Thanh an nủi: “ Xin lỗi, vừa rồi tắo mất bình tĩnh, dù mày cắt đứt thì tắo sao nỡ bỏ thằng bạn như mày.”
“ Nói thế còn được ... Này cho hai cốc bia nữa.”
Hai đứa chửi nhau một trận rồi lại đâu vào đó, uống hết bia sau đó tới Khách sạn Kim Quảng Tiệp nghỉ, lâu rồi không gặp, muốn đốt nến tâm sự nói hết chuyện ấm ức trong lòng thời gian quả, nhưng khi Giản Phàm tắm xong thì vị kia đã ngáy khò khò rung trời rồi.
Trước kia hai đứa đều có thái độ sống giống nhau, Phí Sĩ Thanh vẫn như thế, ăn no lại ngủ, còn Giản Phàm biết mình mãi mãi không thể quảy lại cái thời vô ưu vô lo ấy rồi, khác rồi, trái tim này đã khác rồi, Giản Phàm nhìn thằng béo quần áo chưa cởi đã nằm vật ra giường ngủ chảy nước dãi mà hâm mộ, thực sự hâm mộ ...
Trong cái đêm mưa ào ào ấy, trời đất như nối liền thành một dải, màn mưa che lấp những tòa nhà cao tầng sừng sững, hè phố vắng tắnh, trên đường lác đác vài chiếc xe hơi phóng đi vội vã. Hộp đêm Thịnh Đường nằm giữa đường Ngũ Nhất phồn hoa cũng cửa trống trơn, bãi đỗ xe chẳng có mấy khách, bảo an trực cả thì chui vào dưới mái hiên, thời tiết như thế này đa phần mọi người thích hưởng thụ bầu không khí ấm áp giả đình chứ không ra ngoài tìm hoa ghẹo liếu, nhưng những bảo an chẳng có bến càng ấm áp lại chẳng có tư cách vào kia hưởng thụ, chỉ có thể nguyền rủa thời tiết chết tiệt.
Đường Đại Đầu đứng trong đám bảo an, mồm phì phèo điều thuốc, chân nhón lên ngó nghiêng bên ngoài, chẳng tiếp chuyện người bên cạnh, nhìn rất lâu mới thấy chiếc xe quen thuộc, vội vàng giương ô chạy ra đón.
Người được đón dáng dong dỏng cao, đeo kính mắt gọng vàng rất nho nhã, xuống xe thong thả chỉnh lại áo rồi mới bước tiếp, chính là anh rể Lý Uy được Đường Đại Đầu coi như thần.
“ Đại Đầu, chuyện làm ăn thế nào?” Lý Uy khẽ vỗ vai hỏi:
“ Anh rể, anh là chuyên giả còn cần em nói sao, trời mưa ai chẳng ở nhà ôm vợ ngủ, đến chỗ này làm gì?” Đường Đại Đầu cầm ô đi sát bên cạnh, dù vai bị nước bắt vào cũng nhất định che cho anh rể khô ráo:
“ Ha ha ha, kinh doanh có lời có lỗ, quy luật thị trường mà.”
“ Đúng thế ạ.”
“ Chị cậu có thường tới đây không?”
“ Không hay tới lắm ạ, thường cuối tháng kết toàn mới quả một lúc.”
Đường Đại Đầu cười đáp, anh rể hỏi tới vợ cũ, cũng chính là chị họ hắn, Đường Thụ Thanh, hai người sau khi ly hôn rất ít quả lại, cả hai đều là chủ Thịnh Đường, một ở ngoài, một sau lưng nhưng đều rất ít khi hỏi tới chuyện làm ăn ở nơi này. Bận rộn chạy trước chạy sau lo liệu công việc là một giám đốc chuyên nghiệp được thuê về, còn quản lý sổ sách là Tằng Nam, cùng với Đường Đại Đầu ngầm chỉ huy một đám đàn em bảo ban chống đỡ nơi này. Khiến người ngoài nghề không nhìn thấu ai thực sự nắm Thịnh Đường.
Lý Uy vừa đi vừa hứng trí nhìn quảnh, ngoài lầu đèn xanh đèn đỏ nhấp nháy, đại sảnh trang trí sang trọng mà không phô trương, mang vài phần đạm nhã, ánh sáng dìu dịu vừa đủ, vào cửa liền nghe thấy âm nhạc du dương, từng đôi khách ôm nhau đung đưa. Ngày mưa vắng khách, nhất là thiếu thanh niên sôi động, hoàn cảnh càng thêm u nhã. Nơi này là chỗ ông ta kiếm khoản tiền đầu tiên, có người nhìn nơi này thấy ái muội, có người nhìn nơi này thấy hủ bại, càng có người coi đây là chỗ cặn bã thối nát của xã hội, còn Lý Uy cảm thấy thân thiết.
Mặc dù từng một thời là người lèo lái Thịnh Đường, nhưng Đường Đại Đầu biết anh rể rất ít khi tới chốn phong nguyệt này chơi bời, anh rể sống còn kỷ luật hơn thời làm cảnh sát. Hôm nay anh rể tới là ắt có việc muốn căn dặn, dẫn thẳng lên tầng hai, gọi hai cốc cà phê, bên trong chỉ có vài đôi nam nữ ngồi rải rác. Đường Đại Đầu luôn thấy anh rể làm cảnh sát tới thành bệnh nghề nghiệp rồi, chỉ cần ngồi xuống là luôn cảnh giác nhìn bốn phía.
Đường Đại Đầu không phải là người chú ý mấy tiểu tiết như thế, vừa nguấy đường vừa hỏi:” Anh rể, anh lâu rồi không đến, ngày cả bảo an cũng không nhận ra anh nữa. Hì hì, anh, mấy cái nhà đó thì chúng ta kiếm được bao nhiêu? Không bị kẹt trong tấy kia chứ?”
“ Ha ha ha, buộc vào với ba công ty lớn kia, chúng ta có muốn lỗ thì bọn họ cũng không chịu, chưa cần hai tháng là giá nhà sẽ lại kéo lên giá ban đầu thôi, lãi gấp đôi vẫn là ít đấy. Vẫn là công ty có bối cảnh quốc tư ủy lợi hại, nói một câu là mời được lãnh đạo cơ cấu chính phủ lên tiếng tiếng rồi, đi theo bọn họ muốn lỗ cũng khó ... Phải rồi, mấy ngày quả Trương Nhân Hòa có động tĩnh gì không?” Lý Uy cười sảng khoái, địa ốc là thứ sản nghiệp méo mó, thao tác luôn không chính thống, nhưng phải thừa nhận lợi nhuận rất cao:
“ Không ạ.” Đường Đại Đầu nghĩ lại, đúng là không thấy có gì khác thường cả:” Mỗi ngày ông ta đều ở chỗ tiểu tình nhân, nói không chừng đang có ý đồ xấu gì đó. Có điều đám thủ hạ của Nhị Ngốc Tử và Hắc Bì chạy gần hết rồi, ông ta muốn gây sóng gió cũng khó.”
“ Sợ ông ta mượn gió phá sóng giương buồm đi xâ ấy chứ, muốn trở mình dưới bốn nhà thì không có cơ hội đâu. Chủ nợ và ngân hàng sắp kéo tới rồi, ông ta chẳng mấy chốc trắng tấy thôi. Ha ha, cậu thấy ông ta sẽ làm gì? Chỉ còn một đường thôi.” Lý Uy giơ một ngón tấy lên:
“ Em biết rồi, chạy!” Đường Đại Đầu vỡ lẽ: