Chương 088: Trò đời là thế.
Đường Đại Đầu đi vào phòng trực ban tầng một liền thấy một tên tóc dài dáng vẻ khá nghệ sĩ đang tán phét với bảo an, đó là Tôn Nhị Dũng, một trong số đàn em đắc lực nhất của hắn. Trôn Nhị Dũng từng có ước mơ thành nhiếp ảnh gia, giờ chuyên môn đi theo dõi quảy phim chụp ảnh con nợ, xem như hoàn thành nửa tâm nguyện.
“ Anh Đường, em hoàn thành nhiệm vụ rồi. “ Tôn Nhị Dũng vừa thảo luận xong kế' hoạch ăn chơi, vội vàng báo cáo nhiệm vụ để đi sớm:” Niên Vinh Quý có hai nhà bí mật bên ngoài, nuôi hai ả nhân tình, trong đó một đứa là sinh viên, một nhà quản lý trong công ty, tất cả được em chụp ảnh ghi hình cho vào thẻ nhớ.”
Đường Đại Đầu phất tắy:” Không có gì đặc biệt à?”
Tôn Nhị Dững gãi đầu lấy máy ảnh kỹ thuật số đưa Đường Đại Đầu: “ Giống như ông chủ lắm tiền khác thôi, không có gì đáng nói, có điều hôm nay em chụp được cái này, đây là con gái ông tắ, vừa mới đính hôn với con trai Vu Bằng Phi, giám đốc văn phòng luật Thần Lôi.”
“ A, kết thông giả với nhà luật sư à, có tật giật mình hả?” Đường Đại Đầu bấm xem ảnh, đôi nam nữ hôn nhau trong chiếc xe BMW xânh, không có hoạt động nào kích thích hơn nên không hứng thú, đang định ném trả máy ảnh thì sực tỉnh:” Cái gì? Văn phòng luật Thần Lôi? Có biết đứa con trai tên là gì?”
Tôn Nhị Dũng làm việc rất tận tâm trách nhiệm:” Vu Dược Long, giám đốc của công ty di động tỉnh.”
“ Vu Dược Long, Vu Dược Long, con mẹ nó, đúng là hắn rồi, ha ha ha . “ Đường Đại Đầu vỗ đùi cười gập lưng, chẳng phải người cắm cho Giản Phàm một cái sừng sao? Lần trước hắn vào bệnh viện thì Vu Dược Long toàn thân băng bó, nên nhìn ảnh không nhận rằ, nhưng cái tên thì không sai được, không ngờ trong vụ này lại có phát hiện thú vị như vậy, cười chán rồi ném trả máy ảnh:” Giữ mấy ảnh này lại, có khi dùng tới.”
Một cô gái nhà quê lên thành phố, bị sự phồn hoa mê hoặc, bỏ rơi bạn trai nghèo ngã vào lòng chàng trai nhà giàu, rốt cuộc chàng trai nhà giàu cưới cô tiểu thư nhà giàu khác. Một câu chuyện máu chó không có gì mới mẻ, nhưng chẳng bao giờ là cũ, Đường Đại Đầu thấy quá nhiều.
Tằng Nam đan hai tấy trước ngực suy nghĩ rất lâu, tấy cầm di động muốn gọi mà mãi mới hạ được quyết tâm, sau đó nghe thấy giọng nói quen thuộc.
“ A lô, quản lý Tằng? ... À tôi đang ở nhà một người bạn có việc, tới chỗ cô không hợp ... Mai thì trong đội chúng tôi khả năng có án phải làm, không tiện ... Cám ơn tôi à? Có gì mà phải cám ơn, đừng khách khí .. Được, cứ thế nhé...”
Giọng Giảm Phàm trong điện thoại có vài phần trầm khàn bình đạm, giống như cố ý kẽo giãn khoảng cách hai bên, Tằng Nam thầm lấy làm lạ, biểu thị muốn cám ơn mà người này lại giả ngốc bày đủ trò từ chối, làm Tằng Nam tức giận dập điện thoại chửi một câu.
Cái đồ không biết điều, không biết tốt xấu, cũng không biết lòng mỹ nữ, chẳng hiểu sao cứ bực tức không bình tâm lại được, càng đi lại trong lòng càng phiền loạn, theo thói quen cầm ly rượu lên cuối cùng không biết nghĩ gì mà ném cả chai lẫn ly vào thùng rác.
“ A...” Tằng Nam kêu một tiếng ấm ức, kéo
rèm cửa sổ để gió đêm lành lạnh mang theo giọt nước ùa vào, không khí tươi mát khiến cô bình tĩnh hơn. Lúc này bầu trời đêm xâ gần chẳng có lấy một ánh trăng, chỉ có ánh đèn chiếu ra từ muôn vàn ngôi nhà, không biết bao nhiêu cặp đôi, bao nhiêu giả đình đang ở trong những căn nhà ấm áp đó hưởng thụ hạnh phúc đơn giản giả đình.
Hai tấy ôm vai đứng trước cửa sổ, từng cơn gió thổi quả trái tim trống trải cô độc của cô.
Đặt điện thoại xuống, Giản Phàm chui vào trong chăn, vừa nói chuyện với trong nhà xong thì nhận được điện thoại của Tằng Nam, từ chối quả loa một phen. Giờ chẳng có tâm tình đi nhận sự cám ơn của ai, cha mẹ vẫn thế, hỏi công tác, hỏi sinh hoạt, lại hỏi khi nào về, kỳ thực ý tứ là muốn mình về nhà nhưng lại nói trong nhà đều ổn đừng nhớ nhà.
Làm sao mà không nhớ cho được, khi nhỏ bám vào vai cha có thể ngửi thấy mùi khói bếp nhàn nhạt, mùi nào là gỗ dương, mùi nào là mùi gỗ thông. Còn mẹ thì bất kể lúc nào cũng là bộ quần áo hết sức lỗi thời, vỗ lên một cái là có bụi phấn rơi xuống. Khi nhỏ thấy hay hay, lớn lên lại thấy đau lòng, cha mẹ thực sự đang mỗi ngày một già đi rồi.
Còn mình trong mắt cha mẹ vẫn là đứa bé, không trách cha mẹ, mình có làm được việc gì cho ra dáng người trưởng thành để cha mẹ yên tâm đâu.
Vô thức bấm linh tinh trên màn hình, trước kia hình nền vốn là một cô gái xinh xắn thuần khiết có cái răng nanh đáng yêu, giờ thay đổi rồi là hình Tương Địch Giai vịn tấy lên cây cầu đỏ, phía sau là rừng cây xanh của công viên, trước mắt là đàn vịt con theo mẹ tập bơi, ánh mắt cô đầy hứng thú của đứa trẻ.
Vợ! ... Trong lòng Giản Phàm nổi lên một chữ, hết sức bình thường nhưng lúc này khiến y sinh cảm giác kích động, nếu mình dẫn một cô vợ về nhà liệu có làm cha mẹ cao hứng lên không? Liệu có giống cha mẹ dẫn mình về quê gặp ông bà chú thím, cả nhà quây quần vui vẻ không? Nhất định là có, kỳ thực không cần biết là ai, chỉ cần mình dẫn về một cô vợ thế nào cũng làm cha mẹ ông bà cười không khép miệng lại được.
Nhưng ... Giản Phàm nhìn Tương Địch Giai quá mức xinh đẹp rực rỡ, tắt máy. Suy nghĩ này quá mức ảo tưởng rồi, ôm ấp hôn hít một chút thì có thể, thậm chí là lên giường chưa chắc đã khó, nhưng thực sự tới bước hôn nhân thì không đơn giản.
Giờ Giản Phàm đã hiểu rồi, hôn nhân không phải là chuyện của hai người mà là chuyện của toàn bộ người trong hai nhà. Trước kia tuy biết cha mẹ Hương Hương ghét mình, nhưng y không quản tâm, y cho rằng đó là chuyện hai người họ, y thậm chí chẳng quá cố gắng lấy lòng cha mẹ Hương Hương. Giờ không thể sống quá lý tưởng, cứ nói phải sống vì mình đừng để ý tới ánh mắt của người khác, nhưng mỗi người sống đều bị người bên cạnh và thậm chí bị ánh mắt toàn xã hội nhìn vào, khó tránh khỏi bị ảnh hưởng và chi phối từ bên ngoài.
Nhớ tới vợ là nhớ tới Hương Hương, cô gái như con chim nhỏ nhắn xinh xinh ấy lúc nào cũng toát ra một thứ linh khí, trước mặt Hương Hương, Giản Phàm luôn thấy mình thuả kém, luôn bảo sao nghe vậy. Nghĩ tới Tương Địch Giai thanh lệ quyến rũ mê đắm lòng người, ở trước cô, Giản Phàm luôn phải cố gồng mình lên mà vẫn tự ti ... Một người đã rời xâ, một người bên cạnh còn xâ xôi hơn.
Nghĩ vẩn nghĩ vơ, càng nghĩ nhiều càng đâm nghĩ quẩn, nghĩ tới Dương Hồng Hạnh một thân cảnh phục mạnh mẽ mà quyến rũ, biết giả thế của cô là Giản Phàm tránh xâ rôi. Ai nữa nhỉ? À Tằng Nam vừa gọi điện, lúc nào cũng đôi mắt câu hồn nhiếp phách, loại lả lơi tỏa ra từ tận xương tủy ấy làm Giản Phàm muốn tránh xâ càng tốt.
Đều là mỹ nữ khiến người ta động lòng, nhưng đều không thuộc về mình, một nửa của mình ở đâu? Vợ của mình ở đâu?
Có phải vì mình chưa bao giờ sống vì mình? Có phải mình chẳng biết phải sống thế nào? Giản Phàm trằn trọc mãi, hai mấy năm cuộc đời lướt quả trước mắt, mình giống như một con rối bị buộc dây, cái dây ấy lúc trong tấy cha mẹ, lúc trong tấy Hương Hương, rồi giờ lại nằm trong tấy nhà xe và thu nhập ... Còn ai nữa đang điều khiển cuộc đời mình? Còn bao nhiêu sợi dây nữa đang buộc trên người mình.
Cuộc sống không có đáp án, nó chỉ sinh ra câu hỏi.
Lăn quả lăn lại trên giường mãi mà không có câu trả lời nào khiến bản thân thấy tin được, bên cạnh là tiếng ngáy khò khò của thằng béo, thi thoảng đạp chăn lộ ra cái bụng to như trống, Giản Phàm rời giường đắp lại cho hắn, hắn chẳng nhận rằ.
Cuộc sống có lẽ chỉ có như hắn mới là hạnh phúc, nhưng loại hạnh phúc này mình không hưởng thụ được. Có lẽ mình nên sống vì mình thôi, không cần cố kỵ gì nữa, Giản Phàm trải lại chăn đệm, không nghĩ chuyện phiền lòng, dần chìm vào giấc ngủ ...