Hắc Oa

Chương 090: Nhẹ nhàng dụ vào bẫy. (2)

Chương 090: Nhẹ nhàng dụ vào bẫy. (2)

Không lâu sau tới nơi, trường cảnh sát đã cho nghỉ hè, sân trường rộng thênh thang không có lấy một bóng người, cây cối ít, cũng chẳng có tiếng ve, im phăng phắc. Đang lúc nóng nhất trong ngày, chẳng ai dở hơi đi bắn súng vào giờ này, một nam một nữ mặc cảnh phục đi vào, phục vụ vừa đi làm mắt vẫn díp lại.
Có điều làm Dương Hồng Hạnh ngạc nhiên là phục vụ nhận ra Giản Phàm, hơn nữa có vẻ quen thuộc lắm, đi vào phòng bắn bia di động, khi bê khay súng và đạn lên. Nhìn Giản Phàm tấy như múa răng rắc tháo lắp kiểm tra súng, làm cô thấy kỳ quái, thực sự là vô cùng kỳ quái, không phải động tác như khoe khoang kia, mà là ở ánh mắt, cái ánh mắt mà cô chỉ thấy khi Giản Phàm nấu ăn.
Lúc này Dương Hồng Hạnh còn chưa ý thức được rằng mình đã mắc câu, chỉ thấy thích thần thái lúc này của Giản Phàm, thích cảm giác hai người ở riêng bên nhau. Đương nhiên là Giản Phàm cũng thích, trong thời gian chuẩn bị đã nhìn Dương Hồng Hạnh vài lần, các cô gái từ đội cảnh sát đi ra đều mang vẻ đẹp mạnh mẽ tự tin, đặc biệt là cảnh phục nghiêm túc bị đội lên hai ngọn đồi nhỏ càng làm người ta sinh tơ tưởng, hôm nay Giản Phàm uống chưa tính là nhiều, nhưng lòng có hơi men, tưởng tượng không ít.
Vậy tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì?
“ Bia di động, mỗi người một băng đạn, em bắn trước đi, yên tâm, anh không thèm chiếm phần hơn đâu, lát nữa sẽ đứng xâ hơn em.” Giản Phàm đẩy khay đựng súng trước mặt Dương Hồng Hạnh, nói rất trịnh trọng, nhưng chỉ là giả bộ thôi, đang hí hửng đợi cô bêu xấu:
Phòng bắn hơi nhỏ, nhưng không bí bách, bia cách vị trí bắn chừng 15 m, sau bia là không gian 10 mét, ở gần tường có cái trà kỷ đơn giản, hai cái ghế, giống như một cái hộp dài.
Dương Hồng Hạnh từ lúc vào cửa đã cảm thấy khác thường, Giản Phàm hình như vô cùng thông thuộc nơi này, cả huấn luyện viên Trần đưa súng đạn tới trò chuyện thân thiết, mà Giản Phàm lại có cả kẻ hội viên, cái thẻ này giá trị không hề thấp, trong nước quản lý súng rất nghiêm, đây được xem là nơi tiêu phí cao cấp rồi.
Giản Phàm cố ý điều chỉnh tốc độ bia di động lên, 0.7 m/s, tốc độ này đối với người chưa từng tiếp xúc với bia di động là cực hạn, nếu như nhắm bằng mắt, súng di theo bia mới bóp cò thì chỉ có một kết cục: Trượt.
Điều chỉnh bia xong, Giản Phàm đứng ở góc tường làm động tác mời hết sức ưu nhã, Dương Hồng Hạnh không hiểu ra sao, nhưng có biết thái độ này là đang đợi cười mình đây, quảy đầu đi không thèm để ý loại người này nữa, đi tới vị trí bắn. Khoảng cách 15 mét, trông thì có vẻ gần, bia hình tròn, di chuyển lên xuống phạm vi chưa tới năm mét, hơn nữa bất quy tắc, có lên có xuống.
Giơ súng hồi lâu, Dương Hồng Hạnh thở dài, không nắm chắc chút nào, quá khó, bỏ súng xuống. Quảy đầu lại thì Giản Phàm hai tấy khoanh trước ngực dựa vào tường, ánh mắt trêu tức nhìn mình, thế là bị khơi lên lòng hiếu thắng, ổn định tâm thần, đoàng đoàng đoàng ba phát liên tục .. Lại bắn thêm lượt nữa, hai lần bắn hết sáu phát.
Đạn bắn hết rồi Dương Hồng Hạnh nhắm mắt lại, thiếu chút nữa chửi tục một câu, tiếng súng vừa dứt là phía sau phì cười, quảy ngoắt lại trừng trừng nhìn Giản Phàm cười gập người.
Giản Phàm cố hết sức nén cười, an ủi:” Không sao, không sao, hơn anh khi mới bắt đầu rồi, chỉ hụt có một nửa thôi mà ... Ha ha ha ..”
Lời thì an ủi, giọng điệu rõ ràng kích thích người tắ, Dương Hồng Hạnh thẹn quá hóa giận, đặt súng vào khay:” Tới anh đó, để em xem xem trình độ anh thế nào mà đi cười người khác.”
“ Lui ra sau.” Giản Phàm đưa tấy gạt Dương Hồng Hạnh về phía sau, đẩy cô tới tận chỗ nghỉ ngơi, vài phần hài hước nói:” Mặc dù là thi tài, nhưng em có thể làm khán giả biểu diễn cũng được ... À, tốt nhất là bịt chặt miệng vào.”
“ Ý anh là gì hả?”
“ Sợ em hét thôi.”
Cầm súng, lắp đạn, mở chốt, còn cười với Dương Hồng Hạnh một cái, nhắm mắt lại tập trung tinh thần chốc lát, chính thức biểu diễn
Chỉ thấy Giản Phàm dường như không nhìn bia, đoàng, giơ tấy một cái bắn ngay, tiếp đó hạ vai lăn một vòng, người đang lăn súng vẫn nổ. Dương Hồng Hạnh gần như không nhìn thấy súng bắn ra ở chỗ nào, phát thứ ba bắn súng quả nách, phát thứ tư chuyển tấy bắn, phát thứ năm nghiêng người bắn, phát cuối cùng càng hoang đường, xoay người ngả lưng ra sau bắn ... Súng nổ, ba tấm bia đồng loạt biến mất.
Gần như trong tích tắc đã hoàn thành sáu lần bắn, động tác trôi chảy liền mạch hoàn toàn không có chút gượng ép cố tình nào, đẹp mắt vô cùng, khi quảy đầu lại quả nhiên Dương Hồng Hạnh dùng hai tấy ôm miệng, mắt mở to hết cỡ, vẻ kinh hãi hiện rõ ra ngoài, tựa hồ lần đầu quen Giản Phàm.
Gạt chốt, bia biến mất lại xuất hiện, gom lại ở trước mắt, Dương Hồng Hạnh vội vàng chạy tới nhìn, sáu cái lỗ đạn rất rõ ràng, trong đó có 3 lỗ 10 điểm, lại lần nữa thất kinh nhìn Giản Phàm không nói lên lời.
Giản Phàm làm bộ làm dáng, thổi hơi trên đầu súng, bình đạm nói:” Hôm nay phát huy hơi kém rồi, bình thường tốt hơn nhiều đấy.”
Trong lòng kỳ thực muốn hét lên: Mẹ nó, đúng là đánh cược có khác, adrenaline quá nhiều, hôm nay mình phát huy siêu thường rồi.
Vẻ kinh hãi trên mặt Dương Hồng Hạnh vẫn chưa tắn đi, tới giờ không nói được lời nào, cái miệng nhỏ vẫn hơi há rằ, vẻ mặt này làm Giản Phàm cực kỳ thỏa mãn, đặt súng xuống:” Lớp trưởng, em đừng kinh ngạc thế chứ, giải thích cho em nhé, chiêu đầu là Ô long đảo trụ, chiêu thứ hai là Phiên giang đào hải, chiêu thứ ba là Diệp để trích đào, chiêu thứ tư, thứ năm chưa đặt tên ... Chiêu cuối cùng là Tê ngưu vọng nguyệt. Đừng nói với anh là em hoa mắt chưa nhìn rõ nhé, ha ha ha ... Em còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau chuẩn bị giấy bán thân đi, viết là Dương Hồng Hạnh tôi nguyện phục thuả, thuả người đền người, từ nay trở đi cả người là của soái cả Giản Phàm. Cần nhấn mạnh, không phải là bạn gái nhé, mà là anh thắng được em ... À đặc biệt nhấn mạnh một điều nữa, em cam tâm tình nguyện.”
Sắc mặt Dương Hồng Hạnh biến đổi liên tục, nghe câu cuối sầm mặt quát:” Anh đừng mơ.”
Phản ứng vô cùng kịch liệt, tiếng quát vang vọng không gian kín, mặt nóng rằn, cô biết mình sập bẫy rồi.
“ Anh biết em sẽ quịt mà. “ Giản Phàm đưa tấy ra chống tường, cúi đầu nhìn xuống con mồi, hưởng thụ quá trình mèo vờn chuột này: “ Cho em cơ hội để quịt này, hoặc tránh anh càng xâ càng tốt, hoặc là tới thật gần, đừng không xâ không gần, làm anh không biết xử lý em ra sao.”
Câu nói này giống như lời bày tỏ ái muội, Dương Hồng Hạnh vừa ngạc nhiên lại không hiểu, nhìn Giản Phàm thật lâu, đến khi y định lên tiếng thì che miệng "xuỵt" một tiếng, chợt hỏi: “ Nơi này không có ai chứ?”
“ Không! “ Giản Phàm lắc vội, mắt sáng lên gật vội:
Dương Hồng Hạnh kéo Giản Phàm đi mấy bước, hai tấy đặt vai y ấn xuống ghế, còn mình thì đứng trước mặt ánh mắt hết sức quái dị nhìn y. Giản Phàm kệ có quái dị hay không, máu xộc lên đầu rồi, đưa hay tấy ra muốn ôm mỹ nhân vào lòng.
Bốp! Bốp! Hai tiếng đanh gọn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất