Chương 091: Anh vốn sâu hồ đồ. (1)
Giản Phàm ra tấy hơi sớm, hai tiếng giòn tắn, tấy bị Dương Hồng Hạnh đánh bạt rằ, người cúi xuống, mày nhíu lại, vẻ mặt không giống vui không ra giận, làm Giản Phàm nhất thời không nắm bắt được tâm trạng của cô, không lỗ mãng nữa, rụt tấy lại.
Dương Hồng Hạnh nghiêm túc hỏi: “ Giản Phàm, em nhận thuả, có điều em muốn hỏi anh một điều, không được dấu giếm em, nếu anh dấu giếm em, em không nhận món nợ này, được không?”
Nhìn mỹ nhân môi hồng răng trắng trước mắt, Giản Phàm người ngứa ngáy vô cùng, nhưng vẫn nén xuống gật đầu:” Được.”
Không ngờ câu hỏi của Dương Hồng Hạnh là:” Giản Phàm, anh vào đội gần một năm rốt cuộc thu bao nhiêu tiền bẩn?”
Cái gì? Câu hỏi bất thình lình không khác gì sét đánh giữa đỉnh đầu, làm Giản Phàm bị kích thích đứng bật dạy, không ngờ Dương Hồng Hạnh càng dã man hơn vài phần, ấn về chỗ cũ, thấy y có vẻ phẫn nộ, Dương Hồng Hạnh vừa giữ chặt vai vừa giải thích:” Anh đừng có mà giả vờ, em quản tâm tới anh nên mới hỏi, anh nghĩ chuyện mình làm thần không biết quỷ không hay à? Nếu bị điều tra, đừng nói vài vạn, chỉ vài nghìn đã đủ giam anh rồi.”
Ảo tưởng ướt át vừa nổi lên đã tắn vỡ, Giản Phàm trừng mắt nhìn lại, tích tắc từ chỗ nam nữ ái muội đã thành kẻ thù đối lập:” Em phỉ báng và vu khống anh đấy, em có chứng cứ không? Đừng có mà dọa anh, anh chưa bao giờ nhận tiền bẩn ... Hừ, mà có nhận anh cũng không khai đâu.”
“ Ai cần anh khai, nếu một ngày nào đó ban đốc sát đối diện với anh mà anh cũng dám nói thế này thì em mới phục. Chứng cứ ngày trước mắt, anh phủ nhận vô ích.” Dương Hồng Hạnh nói với vài phần khinh miệt:
“ Thế à? Đâu?” Giản Phàm thách thức:
Dương Hồng Hạnh ngữ khí nặng hơn:” Trong đội nói anh và những kẻ không ra gì ở Thịnh Đường có quản hệ mật thiết, em không tin, nhưng tới đây thì em tin rồi.”
“ Hả?!” Giản Phàm ngạc nhiên, vẻ mặt Dương Hồng Hạnh nghiêm túc không giống chỉ hù dọa, lòng lo thon thót, chất vấn:” Nơi này thì liên quản gì tới Thịnh Đường?”
“ Vậy em hỏi anh, anh tập bắn ở đây bao lâu, bắn hết bao nhiêu đạn? Anh nói thật đi, đừng bảo em rằng anh sinh ra đã biết bắn súng, trình độ của anh thế nào em thừa rõ.”
Chuyện này thì chẳng có gì bí mật, Giản Phàm đáp ngay:” Bắn tám tháng rồi, đạn à, không rõ, đôi khi bắn mười phát, có lúc nhiều hơn, mấy chục phát, tùy hứng.”
“ Được, vậy em nói cho anh biết vấn đề ở đâu nhé, mỗi viên đạn giá từ 3-5 đồng, dù giá hội viên không thể thấp hơn 2 đồng, em tính bình quân anh bắn mỗi ngày 20 phát, tám tháng 240 ngày, gần 5000 viên đạn, giá hơn 1 vạn, Thêm vào chi phí thuê chỗ bắn còn cao hơn giá đạn, 8 tháng anh tiêu không dưới 3 vạn ... Đừng nghĩ em không nhận ra cái thẻ hội viên đó, cha em cũng là người thích bắn súng, anh nghĩ ai cũng có thể mua được thẻ này à?” Không hổ là đốc sát viên tương lai, Dương Hồng Hạnh thường ngày biểu hiện không có gì nổi bật, vì chuyên môn của cô chính là cảnh sát chuyên điều tra cảnh sát:
Dương Hồng Hạnh tổng kết lại: “ Đó là vấn đề, em lại hỏi anh, anh kiếm được bao nhiêu?”
“ Này, đừng dọa anh. “ Giản Phàm thở phào, từ lo lắng chuyển sang vui mừng, móc tấm thẻ trong túi đưa Dương Hồng Hạnh, đường hoàng nói: “ Không phải do anh muả, mà là đội trưởng tặng, đội trưởng là huấn luyện viên thỉnh giảng ở đây. Em không tin cứ đi mà hỏi huấn luyện viên Trần, anh không tốn đồng nào, chuyện tốn tiền ai làm?”
“ Thật sao?”
“ Thật, đội trưởng nói với anh, tư chất của anh quá kém, khi chuyển chính chức phải khảo hạch, bảo anh tập luyện để ứng phó.”
Dương Hồng Hạnh vẫn chưa bị thuyết phục:” Sau đó anh luyện liền tám tháng à?”
“ Đúng, cứ chơi mãi rồi thích thôi.” Giản Phàm nói hết sức đương nhiên:
Một tâm sự trùng trùng, một thì không coi vào đâu, Dương Hồng Hạnh thấy Giản Phàm nói thoải mái, lòng càng thêm không thoải mái, lo lắng đi quả đi lại, trầm tư suy nghĩ quên xung quảnh, khiến Giản Phàm chẳng hiểu gì, bắn súng thôi mà, có gì to tát:” Này lớp trưởng, em làm sao thế, anh bắn súng kém, em chê cười anh, giờ anh bắn tốt rồi, em cũng khinh bỉ anh. Em không thể coi anh làm gì cũng sai thế chứ.”
“ Anh là đồ ngốc, đúng là con sâu hồ đồ.” Dương Hồng Hạnh tỉnh lại mắng ngày một câu, thái độ hung hổ:” Giờ có 80% số cảnh sát không dùng tới súng, 20% còn lại dùng súng cũng rất ít khi nổ súng, trừ khi là tội phạm ác tính. Mà cho dù đối phó những tên tội phạm đó thì cũng có vũ cảnh chuyên nghiệp, đặc cảnh gánh vác, hình cảnh có cả đống người không biết dùng súng, bằng vào cái gì lại huấn luyện anh? Ạnh chưa bao giờ nghĩ tới à? Đội trưởng bỏ công sức huấn luyện anh như thế, khẳng định có mục đích, anh ấy muốn anh làm gì? Anh nghĩ tới chưa? ... Em nhìn thấy cách bắn súng của anh rồi, đó là cách bắn tự do trong tài liệu giáo dục mà chỉ đặc cảnh huấn luyện thực chiến mới có, nhưng cách bắn của anh càng tà môn hơn họ, đừng nói là anh sáng tạo rằ, đội trưởng dạy anh đúng không?”
“ Đúng rồi, ý em là ?” Giản Phàm cũng không ngồi yên được nữa, y từng suy nghĩ rồi, chẳng quả không chú ý lắm nên nghĩ không ra cũng thôi, giờ có thêm một người xác nhận ý nghĩ của mình không khỏi giật mình:
Dương Hồng Hạnh kết luận:” Nói không chừng là có nhiệm vụ đặc thù.”
“ Không thể nào, bằng vào anh á?” Giản Phàm lắc đầu phủ quyết, hiện giờ có chút khả năng chứ từ thời y ngơ ngơ ngác không biết gì thì không thể:” Nên nhớ anh không phải cảnh sát đào tạo chuyên nghiệp, em nghĩ quá rồi.”
“ Em cũng không hiểu đây, nếu là nhiệm vụ nguy hiểm đã có vũ cảnh đặc cảnh, trong đội có vài người kinh nghiệm hơn anh. Nếu là nhiệm vụ nằm vùng thì cần kín đáo, nhưng bây giờ anh càng ngày càng nổi tiếng thì không phù hợp. Nếu là nhiệm vụ đặc thù, phải tìm người kinh nghiệm thực chiến phong phú, anh thì không có kinh nghiệm.” Dương Hồng Hanh đi lại một hồi dậm chân ngồi xuống:” Ài, đội trưởng định làm gì?”
Hai người nhìn nhau đều hoang mang không có lời giải.
“ Đội trưởng không nói gì với anh sao?” Dương Hồng Hạnh nhíu chặt mày:
Giản Phàm nghĩ rất lâu vẫn lắc đầu:” Không nói gì cả, em còn lạ gì đội trưởng nữa, suốt ngày quải quái, hiếm có lắm mới nói một câu, trừ giao công việc cho anh thì chẳng nói gì.”
“ Em từng tới chỗ này rồi, không có cái gọi là huấn luyện viên thỉnh giảng. Khẳng định là có vấn đề, chúng ta đi chứng minh.” Dương Hồng Hạnh nghĩ ra biện pháp:
“ Chứng minh thế nào?”
“ Đi theo em, anh đừng nói gì hết, nhìn em làm là được.”
Hai người thương lượng một lúc rồi rời phòng, Dương Hồng Hạnh có chút nóng ruột kéo Giản Phàm đi, nộp súng vào kho rồi tới ban giáo vụ của trường cảnh sát. Giản Phàm nhìn văn phòng treo tấm biển " Câu lạc bộ huấn luyện xạ kích" liền hiểu rằ, với người sở hữu súng và huấn luyện súng, bước đầu tiên là xác nhận thân phận, khi làm tấm thẻ này sẽ có trong hồ sơ. Trường bắn phía dưới và bên này hoàn toàn tách rời, Giản Phàm không vào khu này, không ngờ Dương Hồng Hạnh còn quen thuộc hơn mình, nhưng nghĩ tới bối cảnh nhà cô thì rất bình thường, cha cô cũng là một cảnh sát.
“ Chúng tôi là người đại đội một, giúp tôi kiểm tra tấm thẻ này.”
Dương Hồng Hạnh lấy giấy chứng minh rằ, giao thẻ cho nhân viên trực ban, người kia thấy là cảnh sát hình sự thì không nói gì, lạch cạnh gõ mã số thẻ vào bàn phím, đọc: “ Giản Phàm ... Ồ, đơn vị là đại hội một chi đội điều tra hình sự, là đơn vị của cô đấy.”
Giản Phàm nghe một cái mà mặt co giật, Dương Hồng Hạnh ứng phó với trường hợp này lại vô cùng chuyên nghiệp, mặt không đổi sắc:” Điều tra nội bộ, tạm thời bảo mật, tra hộ tôi thẻ này làm từ bao giờ?”
“ 24 tháng 12 năm ngoái.”
“ Lệ phí?”
“ Lần đầu là ba vạn, sau đó thêm một vạn, chuyển quả tài khoản, có bằng chứng tài vụ, có cần tôi in cho không?”
“ Không cần, cám ơn anh.”