Hắc Oa

Chương 095: Đêm lạnh, cánh đồng hoang. (3)

Chương 095: Đêm lạnh, cánh đồng hoang. (3)

Cửa xe mở rằ, Quách Nguyên chuẩn bị trước tránh sang bên cho gió lạnh như dao cắt ùa vào, dù vậy vẫn bị gió thổi rát hết mặt, trong xe ai nấy đều rùng mình.
“ Cỏ khô cây chết ngôi mộ hoang, oan hồn khóc lóc lệ hai hàng.” Tiêu Thành Cương không biết đọc bài thơ quỷ quái gì giọng nghe rờn rợn:
Trương Kiệt cười gian: “ Phong thủy tốt, thật phong quảng. Người anh em, ăn no rồi, uống đủ rồi, lên đường thong thả nhé.”
Giản Phàm không nói không rằng, che mặt đợi thích nghi với không khí mới rút súng rằ, rắc một tiếng, sau đó rút băng đạn ở bên khác lắp cạch một cái, làm người ta nghe mà sởn gai gốc: “ Tháo còng cho hắn đi, lải nhải cái gì?”
Câu này không khác gì sét bổ giữa đầu, vừa nhìn hai tên kia lấy chìa khóa rằ, Tôn Trọng Văn ba hồn bảy vía bay tiến hết, ra sức vùng vẫy: “ Các, các người làm gì, làm gì thế hả?”
“ Mẹ nó, mày ngồi im không, tháo còng chứ có phải là tống giam mày đâu. “ Tên kia chống cự làm Tiêu Thành Cương mãi không thể tra khóa vào ổ:
“ Tôi có tội, tôi có tội, nhốt tôi lại đi, cho tôi vào tù.” Tôn Trọng Văn la hét, giữa đêm khuya nghe vô cùng thảm thiết, hắn ý thức được chuyện gì sẽ xảy rằ, cái còng này tháo ra là hắn chết:
Tiêu Thành Cương đá một phát:” Mày làm gì có tội, dọc đường không nói gì mà, bắt nhầm thôi.”
“ Tôi có tội, lừa đảo, đúng đúng, còn buôn bán văn vật, nhảy xe bỏ chạy ... Tôi có tội tôi tôi khai, giam tôi lại. “ Tôn Trọng Văn gào khóc van nài, sợ líu cả lưỡi nói không rằ:
Quách Nguyên đứng bên cửa xe có vẻ bực mình, ra hiệu cho Giản Phàm: “ Khỏi tháo còng, cứ kéo xuống đã, tháo sau cũng được.”
Tôn Trọng Văn bị hai người kéo xuống xe, cuống quít la hét: “ Buông tôi rằ, tôi có tội, tôi nhận tội ... Tha cho tôi, anh ơi, chú ơi, tôi không dám chạy nữa đâu.”
Vừa uốn éo như con sâu, vừa khóc khóc mếu mếu chảy hết nước mắt nước mũi mà không ai thương xót, bị lôi sang một cái hố đất bên đường, Tôn Trọng Văn ra sức gào thét mong ai đó nghe thấy, nhưng đáp lời hắn chỉ có kẻ nổ súng đang lăm lăm súng trong tắy:” Tôn Trọng Văn, riêng chuyện của cảnh sát Tây An chưa đủ khiến tổ trọng án bọn tắo đi tìm đâu, có một vụ án mà mày luôn che dấu, có muốn nói ra không?”
“ Tôi tôi tôi tôi .. Tôi không ..” Tôn Trọng Văn khóc nấc lên như đứa bé nói không ra lời:
“ Định nói là không có chứ gì, tắo chẳng buồn hỏi.” Giản Phàm giơ súng lên: “ Dù sao cũng mười mấy năm rồi, có hỏi ra cũng chẳng có chứng cứ, bọn tắo biết mày không khai đâu, thế nên giải quyết thống khoái luôn nhé.”
“ Đừng, đừ ... Tôi .. “ Tôn Trọng Văn hoảng loạn quá rồi, muốn nói cũng không nói rằ:
“ Dứt khoát không nói hả, tưởng bọn tắo không dám bắn ... Thực ra bọn tắo được bắn đấy, chuyện là thế này, xe đang chạy trên đường, do trời tối, bọn tắo lại mệt mỏi, xe mất lao xuống ruộng, cửa xe mở rằ, mày lợi dụng thời cơ tấn công cảnh sát bỏ chạy, bọn tắo bất đắc dĩ phải nổ súng ngăn cản ... “ Giản Phàm chỉ vết thương trên mặt do đánh nhau với Trần Thập Toàn:” Mày đánh tắo và chú già kia, chứng cứ rõ ràng, bọn tắo hết cách. Ài, sau đó bọn tắo mang xác mày về nộp, dù sao người chết rồi chẳng nói được gì, mà mày có tiền án nhảy khỏi xe bỏ trốn rồi, đúng không?”
Tôn Trọng Văn khó khăn lắm mới lấy lại được chút bình tĩnh:” Đừng đừng đừng ... Chú ơi, anh ơi, chúng ta không thù không oán, tôi có con nhỏ, có vợ, tha cho tôi ...”
“ Ai bảo không thù không oán, mày giết cảnh sát, bắt mày về cũng chỉ tống mày vào tù được, hôm nay bọn tắo trả thù cho đồng đội.” Giản Phàm lên đạn:
Bốn người còn lại cũng đồng loạt lắp đạn vào nòng, mở chốt an toàn, chĩa súng tôi, Quách Nguyên giọng âm u:” Từng đứa chúng mày sẽ phải đền tội, luật pháp không làm gì được thì bọn tắo làm thay.”
Nếu như ở nơi khác, ở một thời gian khác, nếu Tôn Trọng Văn không bị thương, không bị hoảng sợ, có lẽ hắn sẽ nhận ra đây chỉ là hư trương thanh thế, nhưng lúc này hắn sớm bị nhiếu loạn tâm trí, căn bản không có thời gian suy nghĩ. Nửa đêm, trời lạnh, bốn bề hoang vu, lòng chất đầy sợ hãi, giữa đường phố đông người còn dám nổ súng, nơi quỷ quái gào thét khản cổ không có ai tới này, chúng dám giết người.
Hai người ngồi xuống, mở còng chân cho Tôn Trọng Văn, xúi: “ Chạy, chạy đi! Chạy nhanh có khi mày thoát đây, đây là cơ hội có một không hai.”
Giọng như ma quỷ dụ dỗ, Tôn Trọng Văn chân đã tự do nhưng không dám chạy, cong người ôm mặt, khóc lóc: “ Không chạy, không chạy!”
“ Chạy mau. “ Tiêu Thành Cương đá một cái, Tôn Trọng Văn lăn luôn xuống hồ:
“ Cho tôi lên, cho tôi lên ... “ Dưới cái hồ đen ngòm, bên trên mấy bóng đen cầm súng, Tôn Trọng Văn cảm giác như mình đã nằm trong mộ, sợ hãi choán lấy tâm trí, cuống cuồng cào đất bò lên:
Đoàng!
“ Á! “ Tôn Trọng Văn kêu thảm ngã lăn xuống hồ: “ Tha cho tôi, không phải tôi, tôi không giết người, tôi không giết đồng đội của các anh ... Đừng, đừng giết tôi.”
Đoàng!
Lại phát súng nữa, Tôn Trọng Văn sợ vỡ mật gào khóc liên hồi, chỉ nghe bên trên có người quát: “ Ai làm?”
-“Địa Long, là Địa Long ... Thực sự không phải tôi mà, là bọn chúng trộm đồ còn giết người bịt miệng, không phải tôi ...” Tôn Trọng Văn không dám bò lên nữa, thần kinh hoảng loạn cực độ, hỏi là đáp:
“ Xem ra mày chưa thấy quản tai chưa rơi lệ, lại đổ tội cho Đồng Cô Sơn à, chính mày là kẻ vào trong phân cục công an năm đó lấy đồ.”
Không biết là giọng ai, đêm tối tiếng người hòa vào tiếng gió núi như ma quỷ đòi mạng, Tôn Trọng Văn co quắp dưới hố ra sức kêu lên: “ Tôi không lấy, tôi có lấy gì đâu, tôi chỉ thằng ăn trộm làm gì có gan giết người, tôi đứng canh, thiếu chút nữa bị Địa Long bịt miệng ... Anh ơi, chú ơi, không phải tôi đâu, tha cho tôi, vợ tôi còn trẻ, con tôi thơ dại ... Tha cho tôi, mười năm quả tôi không làm chuyện gì xấu, tôi hoàn lương rồi ...”
“ Chỉ mày cứu được mày thôi, muốn lên xe nói chuyện hay muốn lên đường?”
“ Tôi nói, tôi nói hết.”
“ Đưa hắn về.”
Tiêu Thành Cương, Trương Kiệt nhảy xuống hố, xách Tôn Trọng Văn đã sợ tới nhũn cả người lên xe, Giản Phàm lên theo, đóng sầm cửa xe lại, Trần Thập Toàn và Quách Nguyên tấy cầm súng một trước một sau canh chừng, buổi thẩm vấn đặc biệt bắt đầu.
Từ ngoài nhìn quả ô cửa sổ, Tôn Trọng Văn gật đầu như giã tỏi, miệng thao thao bất tuyệt, Quách Nguyên mặt bị gió thổi muốn đông cứng, vẫn nhếch mép cười thầm, trước đó bọn họ luân phiên xuống xe là thương lượng việc này. Mặc dù hắn thấy không ổn, cuối cùng vẫn bị Giản Phàm thuyết phục, không phải lần đầu nữa, lần nào cũng không muốn làm, rốt cuộc lại hồ đồ vào hùa với y.
“ Chú Trần, chuyện hoang đường như vậy mà chú cũng đồng ý.” Quách Nguyên thấy bốn bề im ắng, chẳng có lấy một bóng xe quả lại, châm điếu thuốc mời Trần Thập Toàn:
Trần Thập Toàn đưa tấy lạnh cóng run rẩy nhận lấy điếu thuốc, rít một hơi đầy thỏa mãn: “ Đừng đổ cho tôi, cậu ta là tổ trưởng, nói thì tôi nghe thôi.”
“ Không hiểu đầu óc cậu ta kiểu gì, toàn làm chuyện không ai ngờ tới. “ Quách Nguyên tò mò: “ Chủ bảo, chẳng lẽ cậu ta từ lúc nổ súng đã tính tới trò này, thế thì thần kỳ quá, không còn là người nữa rồi.”
“ Không không, là trên đường nghĩ ra đấy ... Tôn Trọng Văn bị trúng đạn giữa đường, hắn biết chúng ta dám nổ súng, vụ án này chúng ta không phải là không biết gì, nghi phạm có một khái niệm gọi là thời gian thích ứng, nếu áp giải về Đại Nguyên, hắn thích ứng rồi, thấy chúng ta không có chứng cứ xác thực, thế nào cũng chối ... Hà hà, đứa đồ đệ này của tôi, suy đoán tâm lý người khác chuẩn lắm, cậu muốn ăn gì, cậu ta đều nhìn rằ, làm thẩm vấn viên không thành vấn đề. “ Trần Thập Toàn cười ha hả, tuy chẳng dạy được Giản Phàm mấy, nhưng rất thích khoe mình là sư phụ:
Thẩm vấn diễn ra rất thuận lợi, không lâu sau người trong xe gõ gõ cửa sổ, đưa ra cái di động, Quách Nguyên nhận lấy cười:” Chú Trần đừng khen đệ tử của chú nữa, mau liên hề với đội đi, nghi phạm trọng yếu như thế, chúng ta biến mất nửa tiếng rồi, trong đội hẳn loạn lắm.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất