Hắc Oa

Chương 096: Nghiệt sâu khó quảy đầu. (1)

Chương 096: Nghiệt sâu khó quảy đầu. (1)

“ Có tín hiệu rồi, có tín hiệu rồi! “ Trong tổ chuyên án, có tiếng nữ hét lên chói tắi, là cái kiểu giọng mừng rỡ của oán phụ đợi được chồng đi xâ lâu ngày trở về:
“ Mau, mau ai đó đi tìm chi đội trưởng.”
Tiếng thét phá vỡ không khí im lìm chết chóc bao phủ toàn đội trọng án, không cần ai đi tìm, Ngũ Thần Quảng đang nói chuyện với Tần Cao Phong ngoài hành lang chạy ùa vào như gió lốc, quát tháo: “ Kết nối, lập tức kết nối.
Ở trên bàn là máy liên lạc vô tuyến công suất lớn, dùng tín hiệu 900hz, vừa kết nối được liền ấn nút loa ngoài, bên trong liền truyền ra giọng trầm khàn: A lô.
Nghe là biết giọng Trần Thập Toàn rồi, cả tổ chỉ có một lão già, Ngũ Thần Quảng không kìm được lửa giận, người chưa đến đã chửi:” Trần Thập Toàn, anh làm ăn kiểu gì đấy? Nghi phạm sao rồi?”
“ Vẫn ở đây, trên xe.”
“ Vì sao tín hiệu lại biến mất, nửa tiếng vừa rồi các anh làm gì?”
“ Chúng tôi thẩm vấn nghi phạm.”
“ Thẩm vấn? làm càn, đó là việc của các anh à? Ai cho các anh thẩm vấn, tôi hạ lệnh là trở về, lập tức trở về, anh làm thế là kháng ...”
Bên kia sốt ruột cắt ngang:” Chi đội trưởng, anh có muốn nghe kết quả thẩm vấn không?”
“ Cái gì? Đã thẩm vấn ra rồi à?”
“ Đương nhiên, chúng tôi truyền ghi âm quả PDA, anh nghe xong hẵng quát tháo người khác.”
Cách!" Bên kia không ngờ dám cúp máy
trước, hôm nay Trần Thập Toàn nói chuyện cứng hơn hẳn bình thường. Ngũ Thần Quảng ngớ người, nhưng tim lại đập mạnh, không truy cứu hành vi láo toét đó, chẳng lẽ đám này nhân lúc trời tối đường vắng, tra tấn bức cung? Phàm là truy bắt dài ngày, hình cảnh nóng tính thường trút giận lên người nghi phạm, chuyện này có phòng cũng không xuể. Một là lo nghi phạm xảy ra vấn đề, hai là sợ nghi phạm bị tra tấn, lúc về rồi điên lên cắn càn thì rắc rối to.
Lòng thấp thỏm, nhưng cách mấy trăm km, cẳng thể làm gì được người tắ, vốn cấp Trần Thập Toàn cho nhóm này là để có người trầm ổn chững chạc trấn áp đám trẻ tuổi, mà tình hình thế này còn trông vào ai được.
“ Chi đội trưởng, ghi âm chuyển quả rồi, có phát không?” Lương Vũ Vân hỏi nhỏ, xle âm thanh cũng nhẹ:
“ Phát, phát đi.” Ngũ Thần Quảng phất tắy:
Tiếng lên xe, tiếng gió thổi ù ù, tiếng còng loạt xoạt, bắt đầu thẩm vấn rồi, có điều không thấy có tiếng đấm đá hay la hét, nghe giống như hai người trò chuyện, Ngũ Thần Quảng yên tâm một chút, ít nhất không có hành vi bạo lực.
Hồ Lệ Quân đứng bên cạnh Sử Tĩnh Viện hồi hộp nắm chặt tấy nhau, Tần Cao Phong một mình khoanh tấy dựa mình vào góc tường, đám Lương Vũ Vân nín thở lắng nghe.
“ Bắt đầu đi, từ thời gian chi tiết vụ án xảy rằ, là lúc nào?”
Mọi người đều nghe ra giọng nói tương đối trẻ rất có sức hút này của ai, là Giản Phàm.
Không ai nói một lời, cổ như nghển cả lên, thần kinh căng như dây đàn của Hồ Lệ Quân tức thì thả lỏng, nghe giọng nói đó, lòng cảm thấy hưng phấn, vui mừng.
Kỹ thuật viên tự động lọc tạp âm, liền nghe người trả lời rõ ràng: “ Tháng 8 năm 1996, ngày cụ thể thế nào không nhớ nữa.”
“ Không sao, hôm đó thời tiết thế nào? Hẳn là nhớ chứ?”
“ Trời mưa to, mưa to lắm.”
“ Nói tiếp, bắt đầu từ thời điểm gây án.”
Ngũ Thần Quảng và đám nhân viên tổ chuyên án nắm chặt tắy, ai nấy căng thẳng tột độ, vẫn có một khả năng nhỏ là người thì đúng, nhưng chưa chắc đã là nghi phạm năm xưa.
Chất lượng âm thanh tuy tốt, nhưng giọng nghi phạm hơi run, không biết do sự hay lạnh, thi thoảng còn nói vấp, không rõ lắm! “ Hôm đó mưa rất to, tôi và Địa Long lên thành phố Đại Nguyên từ sáng sớm, đợi cả ngày, đến tối, chừng 7, 8 giờ gì đó, Hoa Đình lái xe tới đón, chỉ nói là đi lấy vài thứ.”
“ Lúc đó trên xe có ai?”
“ Tôi, Địa Long, Hoa Đình và một người không nhận rằ.”
“ Tiếp tục.”
“ Hoa Đình lái xe, người kia có vẻ là chủ xe, quản hệ với Địa Long không tệ ... Tới một cái tiểu khu, người kia tới khu nhà đón một người lên, lên xe còn tán gẫu vài câu, dù sao bọn tôi cũng không quen nên chẳng để ý. Thế rồi đột nhiên á một tiếng, tôi nghĩ, hỏng rồi, lại là thằng Địa Long giở trò, đánh gục người kia ... Sau đó chúng tôi đi vội.”
“ Khoan đã, anh bỏ lỡ một chi tiết, rời tiểu khu xảy ra chuyện gì? Chi tiết này tôi không nhắc, nếu không bị coi là dụ cung nghi phạm, anh tự nói đi.”
“ Hả, làm sao cậu biết?” Giọng đối tượng đầy sợ hãi:
“ Thừa lời, chúng tôi đương nhiên là biết, đang hỏi đấy, trả lời đi. “ Giọng Tiêu Thành Cương chen vào:
“ Dạ dạ, lúc đó tôi hoảng, Hoa Đình còn hoảng hơn, lái xe không vững, thế là xô vào một cái xe đi vào tiểu khu. Tôi lén lút quảy đầu lại nhìn, thấy Địa Long kéo người kia ra ghế sau, chửi chúng tôi một câu, bảo chúng tôi đi nhanh. Nhưng chủ xe tới, chặn đường gây chuyện, tôi và Hoa Đình nóng ruột, nhảy xuống đánh người đó rồi kéo sang bên, sau đó rời đi.”
“ Ừ, nói đúng rồi, chính là chi tiết này, tiếp theo?” Giản Phàm đang hỏi:
“ Lái xe không được bao lâu thì người không quen ban đầu xuống xe, tôi đang thắc mắc là ai, hỏi một câu liền bị Địa Long chửi mắng, không dám hỏi nữa. Đi một lúc, tới bên cái tường bao rất cao, không rõ là đâu, Địa Long chỉ huy Hoa Đình bấm còi, từ trong nhà liền có sợi dây ném rằ, Địa Long buộc cái gì đó vào dây ... Tôi đoán là bọn họ nội ứng ngoại hợp trộm đồ.”
“ Đó là dây gì?”
“ Giống như kiểu dây câu, đầu dây phát sáng, không mạnh, nhưng có thể nhìn thấy trong đêm. Chúng tôi nếu xuống mộ, cần người canh, khi kéo lên thì dùng loại dây này, mảnh nhưng chắc.”
“ Tiếp đi.
Nghi phạm càng nói thì giọng càng ổn định lưu loát, câu cũng dài hơn:” Địa Long chỉ huy xe đi tiếp, tránh vào vỉa hè, khi đó tôi mới thấy cửa liền giật mình, là cái cục công an Nguyên gì đó, tôi nghĩ bị thằng Vương Bát đàn lôi xuống bùn rồi, té ra là tới cả cục công an trộm đồ ... Đến lúc này rồi chạy cũng không được, lúc sau trong sân có đèn, Địa Long chỉ huy chúng tôi lái xe tới cách cổng không xâ, bảo Hoa Đinh đợi trên xe, bảo tôi mai phục bên cửa, đợi trực ban ra rồi đánh ngất, mở cửa người bên trong. Lạ là, không có ai canh cửa, thế là đơn giản, người bên trong trực tiếp lấy chìa khóa, xe đi rằ, Địa Long bảo tôi đóng cửa, trả chìa khóa vào ... Đúng là tà, người ra không sao, đến lượt tôi đóng cửa thì có thằng cớm về ... À, là cảnh sát.”
“ Không sao, gọi cớm hay lắm ... Tiếp theo?”
“ Cảnh sát đó không biết tôi là ai, từ xâ hỏi, tôi sợ nhũn chân, không dám quảy đầu, cũng không dám trả lời. Đúng lúc ấy Địa Long bật đèn xe, cảnh sát quảy đầu đi, hai người nhảy xuống xe xông tới, tôi thừa cơ đá một cái, sau đó Địa Long đánh thuốc mê kéo lên xe. Chúng tôi lên xe, Địa Long lái xe ...”
“ Lúc này trên xe có mấy người?”
“ Năm người, hai người nằm. Xe cứ đi về phía hẳn là bắc, sắp rời thành phố, tôi nhớ có cái ống khói to, nơi đó đỗ một cái xe, một chiếc xe Jeep Đại Bắc Kinh, chiếc xe moto trộm từ cục công an cũng ở đó, Địa Long xuống xe nói chuyện với người trong xe hơi cái gì đó, xe kia đi mất, tôi lấy làm lạ, có xe tốt như thế trộm xe moto làm gì? Địa Long quảy về, bảo Hoa Đình lái xe moto ra ngoại thành vứt. Hoa Đình đi rồi, hắn bảo tôi kéo tên cảnh sát hôn mê xuống xe, ném bên cống, lần mò trên người cảnh sát đó hồi lâu rồi lên đường về Vân Thành.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất