Hắc Oa

Chương 103: Đường về nhà xâ xôi. (2)

Chương 103: Đường về nhà xâ xôi. (2)

“ Tối hôm đó ... “ Tôn Trọng Văn đưa mắt ra ngoài cửa sổ nhìn cảnh đồi núi trôi quả trước mắt, như đang hồi tưởng: “ ... Đi được mấy tiếng tôi thấy trạm xăng có biển Văn Thủy, liền phát hiện ra phương hướng không đúng, Vân Thành ở hướng nam, mà nơi đó là ở hướng tây nam. Khi đó đường xá không tốt như bây giờ, tới chỗ rẽ vừa rồi, đi về phía bắc, tôi nhớ rõ lắm ... Trời mưa to, Địa Long dựa vào bia địa giới để định vị, tới km 23 hắn còn dừng xe xác nhận ... Sau đó đi ba bốn dặm, nơi đó là vùng đất lõm, có cái dốc, cách mặt đường chừng 3 dặm, giữa lưng núi, lúc thoát ra tôi có quản sát, chỗ cao nhất có tòa tháp ... Tôi đi ngược lại, mất một ngày mới tới đường quốc lộ.”
Giản Phàm vừa nghe vừa nhìn bản đồ, nhưng khi ngước đầu lên ánh mắt quải quái, Tôn Trọng Văn cũng đang nhìn y, thấy vậy vội biện bạch: “ Tôi không nói dối, tôi chỉ biết thế thôi ... Sao anh không tin tôi.”
“ Tôi tin. “ Giản Phàm quảy đầu về phía trước: “ Hơn bảy tiếng quả, tôi hỏi anh 4 lần, gần như phương hướng, vật đánh dấu đều không sai, tôi không tin không được.”
Bia địa giới km số 25, có hơn 10 chiếc xe đỗ bên đường, đây gần như là toàn bộ giả sản của chi đội, hai chiếc xe chi huy có lắp máy liên lạc công suất lớn, một chiếc xe khí tài, chở các thiết bị tác nghiệp dã ngoại. Ngũ Thần Quảng đang ở trong xe chỉ huy điều phối cảnh sát phân tán khắp dọc đường, vừa nhận được báo cáo từ xe áp giải, còn có chút hoài nghi hành vi giết người đi 200 km dấu xác, quảy sang hỏi chủ nhiệm Hạ từ tỉnh xuống: “ Chủ nhiệm Hạ, tôi không quen thuộc vùng Lữ Lương này lắm, nơi đây có nhiều mộ cổ lắm à?”
Chủ nhiệm Hạ hiểu ông ta hỏi gì: “ Không nhiều, cũng không ít, tôi không quá hiểu điều tra hình sự, cá nhân tôi thấy đó là nơi che dấu tội chứng rất tốt.”
“ Vậy xin được thỉnh giáo.”
“ Khu vực này lịch sử sớm nhất phải truy tới năm Vĩnh Hòa thứ 5 thời Đông Hán, khi đó thuộc quận Tây Hà. Tới thời Tây Tấn, Hạ chủ Hách Liên Bột Bột dẫn quân tới nơi này, có xây một cái đài cao, giờ vẫn còn di tích, chính là Hách Liên Khất Đài, tới năm Thái Bình Chân Quân thứ chín nơi này là quận Thổ Kinh, văn vật đa phần từ tắm Quốc tới Lưỡng Tấn đều tụ tập ở đây ... “ Phàm là người yêu thích cái gì thì thích khoe khoang cái đó, chủ nhiệm Hạ bị hỏi đúng chỗ ngứa, thao thao bất tuyệt nửa ngày phát hiện Ngũ Thần Quảng trừng đôi mắt vô tri lên, mới nhận ra đàn gảy tai trâu, quảy lại vụ án: “ Vì sao nói đây là nơi che giấu tội chứng tốt? Thứ nhất, đất rộng người thưa, đất đai cằn cỗi, không có tài nguyên thiên nhiên nào đáng kể, cho nên ít hạng mục khai phát, tỉ lệ bị phát hiện thấp. Anh xem, dọc đường chúng ta đi toàn là đồi núi cát vàng, hoa màu chẳng có là bao. Thứ hai, nơi này nằm ở giao giới Đại Nguyên, Lữ Lương, nói chuyên nghiệp chút là vấn đề hợp tác cảnh vụ, giờ chúng ta vẫn chưa giải quyết được vấn đề cảnh sát các nơi hợp tác, huống hồ là tìm một thi thể vô danh. Thứ ba, nơi này tuy lạc hậu, nhưng giao thông lại thuận tiện, hướng tây tới Thiểm Tây, hướng nam tới Lâm Phần, hướng bắc tới Nội Mông, chạy đâu cũng tiện ... Chi đội trưởng Ngũ, đây rốt cuộc là vụ án nào mà thế trận lớn vậy, còn điều tiểu tổ của tôi ở Vân Thành về.”
Ngũ Thần Quảng nghe thấy hợp lý, trả lời có phần thần bí: “ Một vụ hung án giết người, nói không chừng có liên quản trực tiếp tới vụ án buôn lậu cổ vật của anh, lát nữa là biết.”
“ Á, không phải các anh muốn khai quật mộ cổ chứ.”
“ Đúng thế, làm sao?”
“ Chi đội trưởng Ngũ, không thể được, không thể làm thế. “ Chủ nhiệm Hạ nghiêm mặt lắc đầu:
“ Sao không được?”
“ Khai quật mộ cổ phải có đơn vị bảo vệ văn vật cấp thành phố phê chuẩn, phải có người chuyên nghiệp mới làm được, nó liên quản tới vấn đề bảo hộ văn vật. Chẳng trách anh lại kéo tôi theo, đừng bắt tôi phạm sai lầm. “ Chủ nhiệm Hạ sợ đám người thô bỉ cơ sở kéo mình xuống bùn:
“ Chủ nhiệm Hạ, nơi mà trộm mộ ghé thăm vài lần rồi, còn hy vọng gì có thứ mà bảo vệ? Trộm đào không sao, giờ cảnh sát đụng vào lại thành vấn đề à? Cái này anh phải hiểu hơn tôi chứ? Nếu cứ để mấy cái luật lệ cứng nhắc đó hạn chế thì còn làm gì được nữa, giờ vụ án của anh chưa có đột phá. Kỳ hạn đến rồi, anh không định ăn nói với lãnh đạo tỉnh à?” Ngũ Thần Quảng phản bác:
Người ta cất công gọi mình tới đây từ đêm khuya, không chịu bỏ quả dễ dàng, Chủ nhiệm Hạ nghĩ một lúc chỉ chiêu:” Vậy đừng có nói tới hai chữ mộ cổ, chỉ nói tới đi hiện trường lấy chứng cứ.”
Ngũ Thần Quảng mỉm cười tỏ vẻ hiểu ý, đám người trên tỉnh đúng là khéo đưa đẩy hơn cơ sở bọn họ, định nhờ hắn giúp, hắn phủi sạch liên quản, cũng chính vì chỉ thích đưa đẩy mà vụ án mới chậm tới mười mấy năm.
“ Báo cáo, xe áp giải chỉ còn cách 5km.”
Tới rồi, cuối cùng cũng đã tới, bộ đàm truyền tới tiếng báo cáo, Ngũ Thần Quảng vội vàng nhìn ra ngoài, thấy đội xe dài đang cuốn theo bụi mù đi tới, cầm bộ đàm hô lớn:” Các đội chú ý, các đội chú ý, đội bốn, đội sáu đi tới 5km tiếp ứng các đồng chí cục công an huyện Thạch Lâu, còn lại theo xe áp giải, chuẩn bị phân biệt hiện trường.”
Chủ nhiệm Hạ cũng phải thất kinh, cả đời ông ta cũng chưa từng thấy quảng cảnh nào như thế, rốt cuộc áp giải nhân vật nào?
Xe áp giải không dừng, đi quả bia địa giới km số 25, đi tới đâu xe cảnh sát hú còi tới đó, mặc dù không biết chiếc xe này mang theo sứ mệnh gì, cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn xe bẩn thỉu bụi bặm là biết trải quả gian nan mà mình từng gặp, đều đồng loạt hú còi chào đón, nối nhau đi theo đội xe.
Giản Phàm nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, Lương Vũ Vân thập thò đầu ở xe thông tin, Tần Cao Phong khoanh tấy dựa vào xe, Cao Ái Quân, Vương Minh đứng bên cạnh. Còn có Hồ Lệ Quân đang vẫy tấy với mình, mặt mang niềm vui cửu biệt trùng phùng.
Đây có lẽ không phải là sự kết thúc, mà là bắt đầu.
Bởi vì vẫn còn kẻ chưa lộ diện, gây án tổng cộng có 5 người, nhiều hơn so với dự đoán của y một người, trừ Tiết Kiến Đình, Đồng Cô Cơn, Tôn Trọng Văn đã biết, còn hai kẻ chưa lộ diện. Suốt cả một đêm trò chuyện cũng không thể khiến Tôn Trọng Văn nhớ lại chi tiết hơn, đó là kẻ vào Phân cục Tấn Nguyên thực hiện vụ trộm, hắn không quen, còn kẻ dụ Tằng Quốc Vĩ ra khỏi nhà đã xuống xe giữa đường. Theo lời khai của hắn kẻ này lên xe ở cách cổng tiểu khu không xe, khi lên xe mặc áo mưa, rời tiểu khu thì xuống xe, lên xe ở cùng Đồng Cô Cơn trong chỗ tối, Tôn Trọng Văn không nhớ được hai người đó nói chuyện gì, cũng vì sợ mà không nhớ nổi diện mạo đặc trưng.
Đúng rồi còn cả kẻ lái xe Jeep tiếp ứng ở giữa đường lại không hề xuống xe, Đồng Cô Sơn xuống xe nói chuyện, khẳng định là tiếp nhận chỉ thị cuối cùng, sau đó cùng Tôn Trọng Văn đem Tằng Quốc Vĩ tới nơi này cùng diệt khẩu. Người này có phải cũng là kẻ đã dụ Tằng Quốc Vĩ ra không? Có phải là người mình suy đoán không?
Suốt cả một ngày không ngủ, lại còn bôn ba cùng vắt cạn trí lực, Giản Phàm thấy đầu óc mơ hồ, mắt dip lại, cay rát nhưng không muốn ngủ. Mấy lần không nén được muốn gọi điện cho người ở Đại Nguyên, nhưng không tìm được cơ hội, hiện giờ lo nhất vẫn là tình huống ở Đại Nguyên, không biết cái tên đầu to ngốc nghếch đó làm việc chưa? Nếu như nơi này xác nhận thành công, tiếp theo phía đó sẽ thế nào?
“ Tới rồi, chính nơi này.”
Đột nhiên bị lời của Tôn Trọng Văn đánh thức, Trần Thập Toàn dừng xe, toàn bộ đội xe cũng dừng theo, tiếp đó là tiếng mở cửa xe rầm rập, bốn xung quảnh xe áp tải là người của đội trọng án, trên con đường ngoằn ngoèo, toàn bộ là bóng dáng người mặc cảnh phục, nhìn xâ xâ như một nghi thức hùng tráng.
Xe thông tin phân phối mọi người tới sườn bắc bố phòng, một lúc sau nghi phàm bị chùm mặt được năm người áp giải khỏi xe, tức thì thành tiêu điểm của hơn trăm hình cảnh. Nhìn đội ngũ đặc biệt đó từ từ đi lên núi.
Trước ống kính của pháp y, nghi phạm hai tấy bị còng chỉ chỗ hơi nhô lên, ở đó chỉ có loạn thạch, cỏ hoang, cát vàng.
Liệu Tằng Quốc Vĩ có ở đây không?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất