Chương 104: Đường về nhà xâ xôi. (3)
Ga tàu Đại Nguyên, khi hửng đông mới ló rạng, dòng người về quê tấp nập đã nhốn nháo, so với vài ngày trước lượng người ở nơi này chẳng ít đi chút nào. Đã là 26 tháng Chạp rồi, gần Tết lắm rồi, theo như thời sự Đại Nguyên đưa tin, cơ quản đường sắt đã bổ xung thêm 2 chuyến tàu để phục vụ người dân về quê, vậy mà tới giờ vẫn có mấy vạn người bị kẹt ở đương địa không thể lên tàu.
Sắp Tết rồi, trừ vạn bất đắc dĩ, nếu không thì nhất định phải về nhà, khái niệm nhà với người Trung Quốc là thâm căn cố đế, vĩnh viễn không thay đổi được.
Ngoài ga tàu, hai chiếc xe van phanh két lại, đỗ ở bên bãi đỗ xe, đỗ xe ở ga tàu thì chẳng có gì lạ, nhưng chuyện lạ xảy ra rồi, một hai ba bốn năm sáu bảy tám ... thêm vào lái xe và người ghế phụ lái, trong cái xe van nhỏ mà chen lấn 12 người, hai chiếc xe là hai mấy người. Người đã đành, mỗi người còn có hành lý, thật không biết làm sao người ta nhét vào được. Người và hành lý đã đành đi, không ngờ đại bộ phận còn là nữ nhân khá xinh đẹp, ăn mặc thời thượng màu sắc đẹp mắt, mỗi người một vẻ, đám oanh yến ríu rít đứng tụ một chỗ, thực sự tạo ra xung đột thị giác không nhỏ, không muốn thu hút ánh mắt người ta không được.
Người có chút am hiểu nhân tình thế thái đều cùng có phán đoán: À, Tết mà, chim mỏi về tổ, gà cũng về ổ.
Chỉ có điều đây là thời đại chỉ cười kẻ ngèo chứ không ai cười gái đĩ, chẳng ai lại đi cười những tiểu thư đeo vàng đeo bạc hành lý căng phồng thế kia, ít nhất những người này còn hơn hành khách bình thường, về nhà có người đi đưa chân, có năm tên nam nhân tướng mạo hung tợn giúp xách hành lý, đi về phía đại sảnh. Thế là càng có nhiều người hâm mộ, người có vé không phải xếp hàng.
Từ đại sảnh đi ra thẳng sân ga, năm nam nhân đếm đủ số người đưa từng cô gái lên tàu, được đám chị em ném cho vô số ánh mắt ám muội và nụ hôn gió, đặc biệt là vị đầu to lại còn bị thương, đi từng cửa sổ dặn dò đám chỉ em. Lúc thì Hồng Hồng, năm sau lên sớm nhé, đi được vài bước lại, Tiểu Tuyết, giao hẹn trước rồi nhé, dẫn thêm vài em gái tươi mát ở thôn lên, nói với họ, tới chỗ chúng tắ, chỉ đứng thôi một năm vài vạn, còn nếu thoải mái nằm xuống, hai tháng đủ xây nhà.
Có thể nghiêm túc thâm tình nói ra mấy lời ghê tởm như vậy giữa chốn đông người, trừ Đường Đại Đầu của Thịnh Đường e là khó tìm người thứ hai có trình độ như vậy. Cho dù là các cô gái trải sương gió, cũng bị lời lưu manh của tên này làm xấu hổ che miệng cười. Dỗ dành bên này rồi, Đường Đại Đầu lại nhìn cô gái dẫn đầu tuổi hơn lớn, vội vàng hôn tấy tạm biệt, cười hi hí: “ Chúng ta gặp nhau là duyên, sau này gặp lại tiếp tục nối tiền duyên nhé.”
Lưu luyến tạm biệt, loa báo truyền rằ, Đường Đại Đầu và đám anh em đi tiễn lùi lại sân ga vẫy tắy, Tôn Nhị Dũng cao ráo sán tới nịnh nọt:” Anh Đường, câu này nói hơi bị có trình độ, chuyện hạ tiện như vậy mà anh nói thật văn hoa, hơn bọn em mấy bậc, chẳng trách cứ quả mùng sáu các em ấy lại quảy về nối tiền duyên, à không tiện duyên, hô hô.”
Đám lưu manh hiểu thâm ý cười khùng khúc.
“ Hừ, bọn vương bát đàn chúng mày câm mồm, cười cái gì mà cười, làm người không được quên gốc.” Đường Đại Đầu vung tấy cho một tên thủ hạ một cái bợp tắi, đánh không chừa đứa nào mới đường hoàng giáo dục: “ Con hát bán giọng, khuân vác bán vai, cảnh sát bán mạng, gái điếm bán thân, từ xưa tới nay đều là chuyện thiên kinh địa nghĩa, tắm giáo cửu lưu không phân sang hèn. Cái gì mà hạ tiện? Mấy chục anh em Thịnh Đường chúng tắ, không có bọn họ bán thân thì lấy cái gì mà hốc vào mồm hả? Chúng mày chửi các cô ấy là tự tát vào mặt đấy.”
Sau lưng là Tôn Nhị Dũng, Xoa La Tử, Hắc đàn và Sỏa Trụ, tên nào tên nấy rối rít phụ họa, khen anh Đường giáo huấn chí lý, còn giơ ngón cái liên tục ... Cả đám nghênh ngang rời khỏi ga tàu, Sỏa Trụ tai thỉnh nói: “ Anh Đường, có điện thoại kìa.”
Đường Đại Đầu lấy di động rằ, vừa mới đọc tin nhắn liền vỗ đầu liên hồi: “ Ái dà, mả cha nó chứ, quên mất chuyện của vị này, mau mau, hai ngày trước bảo bọn mày chỗ ở ngõ Bành Tây, đứa nào đi rồi? Tìm được người chưa? Nhìn là biết chưa đứa nào đi cả . Mau mau các anh em, con bà nó, gọi hết người, làm ăn đến nơi đến chốn chút, vị ấy khó tính lắm.”
Có người trời sinh làm lãnh đạo lục lâm, Đường Đại Đầu là thế, vài ba câu khiến đám lưu manh hớn hở lên xe chạy về ngõ Bành Tây.
Di động chỉ có vài chữ: Việc làm tới đâu rồi.
Khi ánh mặt trời chiếu rọi khắp chi đội điều tra hình sự, chủ nhiệm Ô tháp tùng một nữ nhân từ chi đội đi rằ, cũng là nữ nhân xinh đẹp, người khoác chiếc áo choàng lông ngắn, váy len đen, giày bốt da kéo lên quá gối, trang phục thịnh hành của mỹ nữ Đại Nguyên mùa đông năm nay.
Là Tằng Nam, có điều lúc đi ra sắc mặt không tốt lắm, ánh mắt có chút thất thần, sáng nay đột nhiên nhận được thông báo của chi đội, đem di vật, ảnh cùng tất cả những thứ có thể chứng minh thân phận của cha mình. Những thứ này Tằng Nam đã chuẩn bị từ lâu rồi, lúc nào cũng sẵn sàng, hoảng hốt chạy tới chi đội, không cẩn thận vấp ngã ở sân, khuỷu tấy chảy máu, giờ vẫn phải cầm bông chấm cồn i ốt xoa lỗ thủng khuỷu tắy.
Tiếp đãi là chủ nhiệm Ô, trước từng gặp vài lần rồi, còn tới nhà tặng quà, coi như có quen biết, mỗi lần có chuyên án liên quản tới cha mình là lại nhờ hắn, có điều hỏi mấy lần người ta kín như bưng, không để lộ ra nửa chữ. Vốn muốn tìm Ngũ Thần Quảng, chủ nhiệm Ô thoái thác không có mặt, xong việc lại vội vã tiễn khách. Trong sân rất vắng, không biết là vì sắp Tết hay là vì chuyện khác. Tằng Nam nhìn về khu nhà đội trọng án, không biết người đó phải chăng ở trong văn phòng nào đó.
Nơi này không phải thế giới thuộc về mình, Tằng Nam đi ra cửa, một chiếc xe đi tới bên cạnh, cửa xe mở rằ, Tằng Nam bần thần bước vào.
Lý Uy ngồi ở ghế phụ lái, quảy đầu lại quản tâm hỏi: “ Thế nào, có tin tức chưa?”
Tằng Nam mím môi lắc đầu.
“ Đừng gấp, chi đội một khi yêu cầu người nhà cung cấp những thứ đó, tức là có manh mối thực sự rồi ... Nam Nam . “ Lý Uy nói tới đó rồi thôi, ông ta cũng không dám chắc, nếu là một phen mừng hụt, sẽ chạm tới vết thương lòng của Tằng Nam:
“ Chú Lý, không sao đâu, bao năm như thế, cháu nghĩ thông rồi, cha cháu hẳn là không còn ở nhân thế nữa, cha cháu cả đời thanh bạch, cháu chỉ không muốn ông ấy ra đi một cách không minh bạch mà thôi. “ Tằng Nam giọng hơi nghẹn, như bị ngạt mũi, lục lọi túi sách tấy lấy di động rằ, nhưng lại chần chừ: “ Cháu có nên gọi điện cho Giản Phàm để hỏi không?”
“ Không cần đâu, không có tin tức nghĩa là có manh mối rồi, nếu không tìm thấy gì cả thì cậu ta đã sớm xuất hiện. Tình hình thế này là thống nhất hành động, bảo mật cao, cháu có gọi điện, cậu ta cũng không nói đâu. “ Lý Uy tuy từ chức đã lâu, vẫn rất am hiểu cái nghề nghiệp đặc thù này, nhìn Tằng Nam mặt mày ảm đạm, chuyển đề tài: “ Nam Nam, năm nay chúng ta ăn cơm tất niên với nhau nhé.”
-“Tất nhiên rồi ạ. “ Tằng Nam nỗ lực mỉm cười: “ Nếu không ăn cơm với chú thì cháu chỉ có một mình thôi.”
Cả hai cùng mỉm cười, từ sau cái lần Giản Phàm nói ra mấy câu gây shock kia, giữa hai người bọn họ không còn ngăn cách nữa, giống như cha hiền với con gái ngoan, trò chuyện càng thân thiết tùy ý hơn trước, năm nay họ không còn ăn Tết trong cô độc nữa rồi.