Chương 103: Nuối tiếc mãi mãi. (2)
Cách của Hứa Nhạc Sơn không tệ, ăn miếng trả miếng, được Sở Tú Nữ tán thưởng, cô rất muốn biết Giản Phàm sẽ phản ứng ra sao nhưng Giản Phàm không có ý kiến gì, chẳng biết là rộng lượng hay há miệng mắc quải, dù sao thì cũng không có động tĩnh, nói chính xác thì y biệt tăm rồi.
Buổi chiều hôm đó ở tầng hai Tân Thế Giới, Hứa Nhạc Sơn và Trương Vân ghé tai thì thầm với nhau rất lâu, trao đổi ý kiến xong, Trương Vân lên tầng 6, lúc này Sở Tú Nữa vừa ngủ trưa dậy, từ gian nghỉ ngơi đi rằ, tinh thần rất tốt: “ Tin tốt hay xấu thế'?”
“ Dạ, giám đốc Hứa nói, lượng tiêu thụ của Thực Thượng đã tụt xuống dưới 5000, lại giảm thêm một đầu bếp, không biết có phải là tin tức tốt không ạ?”
Vừa đi vừa búi tóc, Sở Tú Nữ cười: “ Đương nhiên tính ... À phải rồi, mấy ngày quả Giản Phàm có quấy nhiếu cô không?”
Ý chỉ chuyện hợp đồng đã gác lại, Trương Vân lắc đầu: “ Từ ngày mùng 2 tuyên bố không hợp tác nữa thì cũng không thấy mặt anh ta đâu, tổng giám đốc, hôm đó giọng điệu anh ta đầy vẻ uy hiếp, không biết có phải lần này giận thật rồi không?”
“ Thế à? Vậy anh ta phải biến dữ hóa lành thì mới có tư cách uy hiếp người khác. “ Sở Tú Nữ vui lắm, khẩu khí cực kỳ đắc ý, trong làm ăn không có bạn bè, chỉ có lợi ích, điểm này cô luôn nắm rất chắc không để quản hệ cá nhân làm ảnh hưởng, nhớ tới chiêu sát thủ của Giản Phàm mà cô luôn khao khát: “ Vậy món thịt ngâm thì sao?”
- Vẫn tốt, miễn cưỡng cung cấp đủ, khả năng sản lượng không tăng lên được.
“ Vậy quán đường Kiến Nam?”
“ Tôi có quả xem, làm ăn ngày càng tốt, danh tiếng cũng tốt, có điều dù sao chỉ là làm ăn nhỏ, nhân khẩu lưu động không nhiều, mặc dù xung quảnh có 3 tiểu khu, đảm bảo được nguồn khách ổn định, đứng ở thế bất bại, nhưng chẳng thể mở rộng quy mô. Vị trí chọn không tốt.”
Sở Tú Nữ mặc dù hiện giờ đứng ngoài xem lửa cháy, nhưng hứng thú với món thịt ngâm của Giản Phàm chỉ tăng không giảm, xem thường cái tâm lý tiểu thị dân dễ hài lòng của Giản Phàm: “ Trương Vân, cô nghĩ cách cho tôi, thái độ của chúng ta là không ngại hợp tác, nhưng ... Chú ý, nhưng phải trói buộc cả kinh doanh ăn nhanh với thịt ngâm, tốt nhất là cùng chung hưởng tài nguyên. Ài, tôi thật không ngờ món thịt ngâm này quý giá như thế, rất nhiều người bạn của tôi hỏi, tôi đào được báu vật ở đâu rằ.”
Trương Vân khó xử lắm, đoán chừng vì lần trước cứ trì hoãn chuyện hợp tác mãi đã chọc giận người ta rồi, giờ quảy lại đàm phán, khó ăn nói, lắc đầu: “ Tổng giám đốc, chuyện này khó lắm, e cơ hội ngồi lại bàn bạc không còn nữa.”
Sở Tú Nữ không tán đồng: “ Mặt không dày thì làm ăn thế nào, có khi đợi thêm thời gian, anh ta chủ động tới tìm chúng tắ, bất kể tìm cô hay tôi, chúng ta thống nhất truyền đạt ý hướng đó cho anh ta ... Tháng 7, tháng 8 mưa nhiều, đừng nói kiếm tiền, e anh ta không gánh nổi lỗ, phải rồi, bảo giám đốc Hứa ngầm tiếp xúc với đầu bếp Thực Thượng, hỏi họ có muốn chuyển sang chỗ chúng ta làm không? Nếu anh ta không trở mình được chúng ta thu nhận hết.”
Trương Vân không dám ý kiến gì, vâng một tiếng lui rằ.
Đương Kiến Nam, cách Tiểu khu Thuế Uyển 300 mét, hoàng hôn rồi khách vẫn tập nập, còn hơn buổi trưa nóng bức.
Nhà hàng lớn bán thương hiệu và quảng cáo, còn quán nhỏ thì bán khẩu vị và danh tiếng, khai trương mười mấy ngày, thi thoảng có cư dân mua thịt về nhà ăn thử cho biết, thấy khẩu vị rất tốt, vài lần như thế được người dân xung quảnh tiếp nhận.
Còn không à, trước cửa quán là hàng xe dài các loại, bây giờ người lười nhiều, chỉ cần quán nhỏ ăn ngon, giá cả hợp lý, người lười nấu cơm ở nhà, đặc biệt là đôi nam nữ trẻ liền tới ăn, thế nên quán nhỏ thường kín khách, tới không đúng lúc có khi phải đợi.
Một chiếc Santana và một chiếc Chevrolet đỏ xem ra hôm nay không gặp may, đi mấy chục mét mới tìm được chỗ đỗ, người đầu tiên xuống xe là Hà Phương Lộ, tiếp đó là Tương Cửu Đỉnh, Trương Khải. Xe kia là chủ tịch Trần của hội liên hợp Hoa kiều, vị này cả đời chẳng có thành tựu gì, nhưng mà đi khắp nam bắc, nhờ vào ăn thành danh gia.
Bao nhiêu năm nào là đi tìm người thân, nào là mời gọi đầu tư, nào tiếp khách ăn nuống, du ngoạn, thành nhà mỹ thực, riêng vóc dáng cúi đầu không nhìn thấy chân là biết công lực thâm hậu.
Đoàn người Tương Cửu Đỉnh vì món canh thịt mà tới, sợ trình độ mình chưa đủ, kéo theo cả chủ tịch Trần, bốn người vào quán, không đúc lúc rồi, phục vụ viên giọng Xuyên khách khí giải thích tạm thời hết chỗ ngồi, cảm phiền đợi một lát.
Đợi một chút cũng không ai ngại, mọi người ngồi ở ghế chờ, chủ tịch Trần sống lâu, kiến thức rộng nói thập niên 60 món canh thịt ngâm rất nổi tiếng, trong đó ngon nhất là của hiệu tương La gia. Có điều sau khi một mạch La giả tuyệt tự, thêm vào cách mạng văn hóa vật tư thiếu thốn, ngày ăn ba bữa còn là vấn đề, huống hồ là thịt, đợi sau này cải cách mở cửa thì món canh thịt cũng tuyệt tích. Nên lần này nghe Tương Cửu Đỉnh giới thiệu một cái là hứng thú ngay.
Chứ còn gì nữa, ông ta còn tới khách sạn Cửu Đỉnh đợi nữa kìa, đối với bậc danh giả ẩm thực như chủ tịch Trần mà nói, ông ta không ngại ăn ở quán vỉa hè, thế nên ba vị kia buồn cười nhìn ông ta bất kể thân phận đi tới nhón miếng thịt vụn trên thớt ăn, tới khi về chỗ đợi, khen không ngớt:” Tuyệt, ngon tuyệt, món thịt bò này không dùng tinh bột để nấu, nguyên mùi nguyên vị ... Này Tiểu Tương, đây là khẩu vị Xuyên, cay lắm.”
Hà Phương Lộ đính chính: “ Chủ tịch Trần, quán này tuy nhiều người Xuyên, nhưng chế tác ở Phân Thủy Lĩnh, Đại Nguyên chính tông, chắc là có cải tiến.”
“ Ừ chắc thế, giờ món Xuyên đang thịnh hành mà.”
Đại sảnh tầng 2 có 5 bàn đều kín khách, phòng bao nhỏ dùng bình phong ngăn rằ, đợi mãi mới có chỗ, bốn người vào phòng bao, gọi món thì đơn giản rồi, chủ tịch Trần trực tiếp vỗ bàn, thịt ngâm mỗi loại một suất, canh thịt bốn bát cùng với một âu cơm.
Quán nhỏ nên phục vụ cũng nhanh, chẳng mấy chốc mà các loại thịt cả nạc lẫn mỡ, cả thái mỏng lẫn thái miếng lớn, từ đỏ sậm tới thẫm màu, cùng với mùi canh tràn ngập khắp phòng, lỗ mũi chủ tịch Trần phập phồng: “ Ừm, rất giống.”
Hà Phương Lộ dùng thìa múc thử, mặt hơi nhăn lại, không dám đụng đũa, miếng thịt mỡ màng lớn thế này, bảo mỹ nữ thích giữ dáng đụng đũa cần dũng khí lớn.
Chủ tịch Trần không kiêng kỵ gì hết, trước nhìn sau ngửi, nếm canh, sắc mặt mừng rỡ, trực tiếp gắp miếng thịt lớn cho cả vào mồm, miệng hàm hồ bình phẩm: “ Khá, khá lắm, rất giống khẩu vị cũ.”
Trương Khải cũng ăn cả miếng thịt lớn, không nói ra lời, nhưng gật gù liên hồi.
Ngược lại Tương Cửu Đỉnh ăn vô cùng văn nhã, trước tiên húp ngụm canh nhỏ, chọn miếng thịt nhỏ lên xem kỹ có dính lông không, có chỗ nào khả nghi không. Đến khi xác nhận không có gì khác lạ mới khẽ cắn phần nạc nhất, thịt mang theo cả nước canh, chỉ có thể nói là ngon, hơn nữa hắn còn biết, công phu hoàn toàn ở nước canh, có ném bất kỳ miếng thịt nào vào cũng có vị đó, hắn đã từng một lần được chứng kiến rồi.
Đây chính là sự khác biệt so với nơi khác, ngon, thực sự rất ngon. Thế nhưng càng ngon ăn thì trong lòng càng Tương Cửu Đỉnh càng ảm đạm.