Chương 104: Nuối tiếc mãi mãi. (3)
“ Thịt ngâm lạnh không tệ, ngâm nóng thì vị này đứng đầu. “ Chủ tịch Trần chưa gì đã ăn sạch bách thịt trong bát:
“ Có khác biệt gì ạ? “ Hà Phương Lộ thắc mắc:
“ Khác chứ, ngâm lạnh chú trọng tại giả vị, phải đậm mới thấm quả thịt, chỉ có thể ăn thịt còn nước ngâm không thể ăn được. Ngâm nóng thì ngược lại hoàn toàn, chú trọng nước canh, tất cả tinh hoa đều nằm ở nước canh, phối liệu càng khó khăn hơn ngâm lạnh. Nhưng mà làm tốt nước ngâm rồi thì không cần biết dùng thịt gì nữa, đun nóng nước lên cho thịt vào là được, dù nấu thịt ba chỉ vẫn ngon như thường. Này Tiểu Tương, La giả có hậu đại à, canh này ngon hơn Cửu Đỉnh bội phần đấy. “ Chủ tịch Trần ngồi vào bàn ăn là không dừng đũa, tất nhiên phải hợp khẩu vị ông tắ:
Tương Cửu Đỉnh cười khổ không đáp, Hà Phương Lộ thấy mọi người đều ăn cũng đánh liều nếm thử, oa, thật là bất ngờ, tiếp đó chỉ ăn không nói.
Trương Khải dù sao phụ trách mảng ẩm thực lâu năm, đây là nhiệm vụ của hắn liền hỏi: “ Chủ tịch Trần, chắc chắn là vị của hiệu tương La giả chứ ạ?”
“ Ừ, gần như thế. “ Chuyên giả lên tiếng khác ngày người thường, chủ tịch Trần hồi tưởng: “ La giả có sáu vị, gọi là lỗ, tương, huân, tắo, chử, trác ... Lỗ , tương thường thấy, huân ít thấy, tắo khó thấy, chử hiếm có, còn trác thì gần như không thấy nữa. Năm xưa không nói La gia, cả Thanh Từ, Giới Hưu, Vân Thành, Lộ Châu làm thịt ngâm cũng nổi danh lắm, nhưng mà làm tới tắo với trác thì chỉ có La giả mà thôi.”
“ tắo với trác là sao ạ? “ Trương Khải tò mò hỏi:
“ Đúng là người trẻ tuổi thời nay sùng bái máy móc không thể biết kỹ thuật ông cha, dùng vải xô bọc nguyên liệu, rượu trộn với tinh dầu, nhào đều ngâm ra gọi là tắo ... “ Chủ tịch Trần chỉ nói thôi mà đã xuýt xoa: “ tắo thì chịu khó vẫn làm được, nhưng trác, cái này mới thực sự là khó đấy, kỹ thuật này chủ yếu dùng trong hoa soạn, không những thủ pháp tinh diệu, nguyên liệu khó tìm, lại còn phối hợp hoa đúng mùa ... Món này chỉ có Quế Viên làm ra được, lần trước tôi có khẩu phúc tới ăn một lần, một bữa hoa soạn mà hơn một vạn, nhưng đáng giá lắm. Vị Hoa đại sư kia, trác hoa đậu hũ, một đĩa 105 đóa, kỳ diệu hơn nữa mang 7 vị khác nhau, gọi là Bách hoa tranh diễm, mở nắp một cái, hơi tỏa nghi ngút, hoa từ nụ nở thành đóa, đẹp tới mức ai nấy chỉ nhìn mà không nỡ đụng đũa ...”
Hà Phương Lộ và Trương Khải nhìn nhau, dường như có chung cảm giác, Hoa đại sư thực sự là người đó rồi.
Tương Cửu Đỉnh chẳng rõ là oán niệm với người đó quá sâu, hay là vì không cam lòng lần vấp ngã vì món bạch thiết nhục, cứ mãi không quên hiệu tương La gia: “ Chủ tịch Trần, chú bảo thời nay liệu có ai học được hết tài nghệ của La giả không?”
“ Không thể nào, tuyệt đối không thể, trừ khi là đích truyền La gia.” Chủ tịch Trần chém đinh chặt sắt khẳng định: “ Một đầu bếp muốn học được bản lĩnh La giả cần ba phần chăm chỉ, bốn phần danh sư chỉ điểm, thêm vào ba phần ngộ tính nữa mới thành. Như món canh này nhìn đơn giản, nhưng không phải chỉ cần công thức làm rằ, nếu không có 20 năm công lực không nấu ra được. Thủ pháp chỉ khác một bước nhỏ tạo thành vị khác biệt hoàn toàn hoặc là vứt đi. Bởi thế La giả thật sự tuyệt tích rồi ... ài.”
“ Nếu chú nói thất truyền rồi, vậy Bách hoa tranh diễm mà chú ăn từ đâu rằ? “ Tương Cửu Đỉnh hỏi vặn:
“ À, thứ đó ... Đúng rồi, từ đâu ra nhỉ? “ Chủ tịch Trần đột nhiên phát hiện vấn đề, mấy món La giả đồng loạt xuất hiện, mà mình dứt khoát nói La giả thất truyền, vậy giải thích ra sao: “ Hay là cao thủ nào đó đem vị thịt ngâm đất Xuyên cải tiến thành .. Không thể, không thể, tuy có vị cay, nhưng chất nước Đại Nguyên chính tông, phải là ngược lại ... Không đúng, tuyệt đối không phải vị Xuyên, làm sao có thể giữ được hai vị ... À đúng, tà môn quá ...”
Tẩu hỏa nhập ma rồi, chủ tịch Trần bắt đầu nói năng lẫn lộn, lẩm bẩm liên hồi, tấy cũng liên tục gắp từng loại thịt vào mồm, càng ăn càng hoang mang, càng ăn càng thoải mái.
“ Ừm, đúng là có phong cách La gia, năm xưa La giả không cần biết là phu phen tẩu tốt hay đạt quản hiển quý, đều có thể ăn được, mùi vị này đưa lên đại tiệc cũng được, mang ra quán vỉa hè cũng hợp ... Thần, quá thần kỳ.” Chủ tịch Trần vừa ăn vừa vỗ trán: “ À, có gì khó, hỏi ông chủ là ra mà, chậc chậc, xem đầu óc, càng già càng lẫn.”
Tương Cửu Đỉnh thì thừa biết đáp án: “ Chủ tịch Trần, lần này chú nhầm rồi, không phải người La gia, càng không phải La giả truyền thụ, mà hiệu tương La giả không chỉ có 6 vị, mà là 16 vị, cụ thể cháu không rõ, nhưng vị truyền nhân này đã tu luyện đại thành xuất sơn, nói không chừng sẽ độc chiếm một chỗ ở Đại Nguyên.”
“ Cái gì, không phải 6 vị mà những 16 vị cơ à? Tiểu Tương, cậu biết à, khi nào giới thiệu cho tôi vị đại giả đấy.” Chủ tịch Trần có chút kích động, ông ta nghĩ 6 vị đã là khó lắm rồi, vậy 16 vị là ở cấp bậc nào chứ:
“ Không phải đại giả mà oan gia.” Tương Cửu Đỉnh lắc đầu nuối tiếc, sự nuối tiếc vì mỹ ngọc trước mắt mà bỏ lỡ, đáng lẽ, đáng lẽ toàn bộ những thứ này đã là của Cửu Đỉnh, một chuyện vốn lưỡng toàn kỳ mỹ như thế, rốt cuộc sai lệch một ý nghĩ mà không vãn hồi được nữa:
Sai lầm đã thành, nuối tiếc thành mãi mãi.
“ Ông chủ, một phần thịt nữa.”
“ Cho hai chai bia.”
“ Thái cho đĩa thịt.”
“ Ê, làm sao lâu thế, tôi gọi canh thịt đấy ...”
Mé tây bắc quảng trường Trung Tây, quán bia ở bên đường đi bộ, chiếm lĩnh liền ba vị trí liền nhau treo biển Thực Thượng cực kỳ bắt mắt, toàn bộ là đầu bếp đồng phục trắng, một hàng nồi inox, tủ kính. So với năm xưa Giản Phàm và Hoàng Thiên Dã bán quán ở đây cao cấp hơn không ít, chỉ có một điều không đổi, Hoàng Thiên Dã vẫn buộc túi tiền ở hông, mắt híp lại nhìn túi tiền của khách.
Quảng trường Trung Tây vào mùa hè là náo nhiệt nhất trong năm, suối phun chính giữa quảng trường tụ tập vô số người hóng mát. Cứ sau 20 giờ là có tổ chức các loại nhạc hội, nam nhân mặc quần rộng, mỹ nữ mặc váy ngắn áo trễ cổ hở vai, trẻ con cầm súng nước la hét đuổi nhau ... Mà nhất là ngồi ở quán ngoài trời, đón cơn gió lồng lộng thổi từ sông Phần, uống một ngụm bia mát lạnh, cho làm thần tiên cũng chẳng đổi.
Đây là một thị trường tự nhiên, người quả kẻ lại là quần thể tiêu phí lớn, vừa vặn cao điểm là mùa hè, vừa vặn khi các trường học đóng cửa ... Ba mùa thu đông xuân thì vắng hơn nhiều.
“ Bên này, bên này ... Này lão tắm, đội mũ nghiêm chỉnh vào, đừng như diễn xiếc khỉ! ... Ánh đèn, ánh đèn đâu, chiếu vào ...”
Ai đó đang chỉ huy, Hoàng Thiên Dã tranh thủ lúc thu tiền chỉnh lại mũ, Tiết Hán Dũng dẫn ba bốn người mang máy camera, máy ảnh quảy chụp lại cảnh tấp nập của quán.
Kỳ thực không cần chọn vị trí, chỗ nào cũng đông nghịt khách, dù không ngồi tại quán cũng được, gọi một tiếng thôi là chủ quán mang tới, huyên náo cả góc quảng trường.
“ Thế này không được, còn cần phải có danh nhân tên tuổi gì đó xuất hiện... “ Tiết Hán Dũng cảm thấy chỉ cảnh đông đúc chưa đủ sức nặng:
“ Không sao anh Tiết, chúng ta về photoshop mấy minh tinh vào.” Một cameraman nói:
“ Được, chỉnh giống chút, nếu không tôi khó ăn nói với ông chủ.” Tiết Hán Dũng có điện thoại, móc ra để bên tắi, a lô một hồi chạy đi, tới bên quảng trường thấy trong xe của Hoàng lão tắm, Giản Phàm thò tấy ra vẫy, đi tới thấy bên trong còn có cô gái nữa, trêu: “ Lão nhị, tán gái thì kiếm cái xe đẹp chút, đi xe của Lão tắm mất giá quá ... A, tôi nhớ rồi, hồi Tiểu Phí kết hôn cô có tới.”