Chương 106: Khảo nghiệm cuối cùng. (2)
Từ thành phố huyên náo tới khoảng giữa đường Nghênh Trạch, xe dừng ở bãi bỗ khách sạn, Giản Phàm xuống xe trước đón Dương Hồng Hạnh, cô còn vài phần xấu hổ, có vẻ không muốn lắm, nắm tấy đi vào khách sạn, như đôi tới vụng trộm ...
Khách sạn Tinh Phẩm là thứ dị loại trong số khách sạn ở đường Đan Phượng, mang chút vị văn hóa, nơi này không có đại sảnh huy hoàng, không có dòng khách quả lại, ánh đèn nhu hòa và bố trí dày công mang yếu tố nghệ thuật, lấy sắc đỏ làm chủ, lấy cổ điển làm chủ đề, khiến người đi tới quầy tiếp tân đều cảm giác hết sức tươi mới.
Dương Hồng Hạnh bị ép khoác tấy Giản Phàm, nghiêng đầu lén nhìn y ưỡn ngực ngẩng đầu, sơ mi trắng, quần âu thẳng tắp cùng giày da bóng lộn, nếu không phải có vết xẹo, còn đẹp trai hơn tài tử điện ảnh vài phần.
Rất tĩnh lặng, tiếng saxophone phiêu đang trong đại sảnh, ở một bên cửa kính trong suốt thấy cận cảnh nhà ăn tây, ánh nến êm dịu, từng đôi nam nữ chìm đắm trong không gian trữ tình và sự xâ hoa không phô trương, mang phong vận độc đáo, làm người ta có cảm giác lười nhác giống buổi chiều, hoặc như sự thả lỏng cuối tuần.
Không cần tới chỗ tiếp tân, Giản Phàm đi thẳng tới thang máy, Dương Hồng Hạnh hiểu rằ, đã dự mưu trước cả rồi.
Khẽ cắn môi cúi đầu, khe khẽ cười, không vì cái gì khác bạn trai cô nổi tiếng tiết kiệm, ngoại trừ ở chuyện ăn uống ra thì muốn y tiêu một đồng không dễ, vậy mà hôm nay lại hào phóng thế, trong lòng xót lắm đây. Vậy tiếp theo đây sẽ xảy ra chuyện gì? Dương Hồng Hạnh rất mong đợi, có phải quỳ gối tặng nhẫn kim cương, hay là tạo ra không khí lãng mạn để cầu hôn? Anh ấy sẽ có bất ngờ gì? Hoặc ... Dù xảy ra chuyện gì Dương Hồng Hạnh không lấy làm lạ, đã 5 năm rồi, chuyện gì xảy ra cũng là tự nhiên thôi, đừng nói hai người, dù cha mẹ hai bên cũng cho rằng họ là đôi được trời tác hợp.
Hành lang dài, những hình trang trí ngụ ý phú quý cát tường có thể thấy khắp nơi, cầu thang gỗ, cửa trạm trổ, tạo ra không khí sang trọng thoải mái. Hai người rời thang máy, dẫm lên thảm dày, đưa thẻ phòng rằ, phục vụ đi trước dẫn đường. Dương Hồng Hạnh phải kinh ngạc bởi bố trí dày công độc đào ở đây, nhìn bên ngoài khách sạn trong đêm như viên dạ minh châu trong suốt long lanh, còn bên trong thì tầng cấp rõ ràng, như bước vào thế ngoại đào viên.
Phòng không khá lớn chủ đạo là màu vàng gạo tạo cảm giác êm dịu, giường trắng muốn, rèm cửa sổ mông lung, ghế sô pha mềm, bàn nhỏ, phục vụ đặt nước khoáng và trà lipton lên bàn, mỉm cười cáo từ.
Giản Phàm đi vào phòng về sinh, lấy ra tảng băng trong suốt, ở giữa là trai rượu vang, chuẩn bị từ trưa rồi, ngoài chai kết tầng hơi nước li ti, mùa hè uống một ly rượu vang ướp lạnh khẳng định là khoan khoái toàn thân, cho dù Giản Phàm không thích rượu tây lắm.
“ Ồ, rất có gu nhé, Laxte cơ đấy.” Dương Hồng Hạnh nhìn Giản Phàm thuần thục mở chai rượu, hơi ngạc nhiên:
“ Laxte năm 96, còn Laxte 20 năm gì đó thì anh không mua được. “ Giản Phàm rót rượu:
: Rượu vang có thể uống như thế à? Hơn nữa còn ướp đá?” Dương Hồng Hạnh nhìn Giản Phàm uống như uống ngọc mễ hoàng, đủ thấy trình độ thưởng thức, không phải vấn đề cao thấp mà hoàn toàn không biết cách uống, khác gì cho lừa uống trà:
“ Có gì đâu, coca anh còn đem nấu gừng đấy, sao thoải mái là được, mùa hè uống mát mới thích, của em này ... “ Giản Phàm đưa ly rượu cho Dương Hồng Hạnh, mang chai rượu tới bàn thấp bên cửa sổ, làm một hơi nửa ly rượu, phả ra một hơi lạnh: “ Sướng như uống coca.”
Dương Hồng Hạnh ngồi ở phía đối diện, suýt phun ngụm rượu trong miệng rằ, muốn nhìn thấy phong cách quý tộc gì đó trên người y đành đợi đầu thai lần sau: “Này, anh giống nhà giàu mới nổi quá đấy.”
“ Đâu có, anh còn chưa kiếm lại được tiền nhà. “ Giản Phàm lắc đầu, lại bổ sung một câu: “ Nhưng nếu cả tài sản cố định vào, mua cái nhà lớn không thành vấn đề.”
“ Vậy sao còn lãng phí như thế, đâu phải phong cách của anh.”
Căn cứ vào kinh nghiệm tán gái cho biết, nếu một cô gái bắt đầu xót số tiền trong túi bạn trai là thực sự có ý cùng nhau lâu dài rồi, Giản Phàm uống cạn rượu trong ly, lại phà ra một hơi: “ Phong cách một người mỗi lúc một khác, từ lúc từ chức tới giờ đã 3 năm rồi, anh cũng thay đổi chứ, huống hồ cũng phải thả lỏng một hồi, yêu đương đàng hoàng một lần, hưởng thụ thật tốt, nếu không thì bạc đãi bản thân quá.”
“ Vậy chuyện yêu đương thế nào rồi?” Dương Hồng Hạnh đưa ly rượu lên môi, làm như lơ đễnh hỏi:
Giản Phàm thất kinh:” Í, thế nào chẳng lẽ em không biết?”
“ Thế à? Chúng ta đang yêu đương sao? Em chưa bao giờ được nghe một lời thề non hẹn biển của anh. “ Dương Hồng Hạnh cố làm ra vẻ không vui, hai người ở bên nhau cơ bản không nói mấy lời tình tứ:
“ Ài, toàn là thứ lừa người thôi, em tin à? Muốn nghe à, được anh nói cho em một đống. Thâm trầm nhé ‘cả đời này anh chỉ yêu mình em’, văn nhã nhé ‘ nắm tấy ước hẹn, sánh bước tới già’, trực tiếp nhé ‘ anh yêu em, yêu chết đi được’, muốn cổ một chút không ‘ ta sinh ra là người của nàng, chết làm ma của nàng’ ... “ Giản Phàm vừa nói vừa làm điệu bộ:
Dương Hồng Hạnh lần này thực sự phải phun rượu lại ly, cười không kìm được, suýt nữa thì sặc.
Hai người đã quá quen cách nói chuyện chặn họng nhau, đã quen không khách khí rồi, đã quá thân thuộc, nói lời tình tứ cảm giác rất chuả, nhưng nói ra theo kiểu đùa cợt thế này lại có vị riêng, Dương Hồng Hạnh mím môi: “ À, em hiểu rồi, chọn chỗ tốn kém như thế, lại còn chuẩn bị rượu đắt tiền ... Có phải muốn tỏ tình không?”
Giản Phàm gật đầu:” Đúng rồi.”
“ Vậy anh cũng phải chuẩn bị hoa hồng làm em cảm động chứ. “ Dương Hồng Hạnh cố ý làm khó, cô đảm bảo y không chuẩn bị, cô biết thừa tính Giản Phàm:
Quên mất rồi, Giản Phàm thầm kêu, mà thực ra chẳng phải quên, căn bản trong đầu không nghĩ tới chuyện tặng hoa tặng cỏ gì cả, nhưng y lại giỏi vụng trèo khéo chống :” Anh tặng em rồi còn gì.”
“ Làm gì có.”
“ Khi Phí Béo kết hôn, anh khắc củ cải làm hoa hồng tặng em đấy thôi.”
“ Thế mà cũng tính à?”
Dương Hồng Hạnh dở khóc dở cười, hừm, muốn chơi xấu à, đâu dễ thế: “ Còn những thứ khác đâu?”
“ Còn gì nữa?”
“ Này, anh có trình độ một chút được không? Tỏ tình chỉ dựa vào miệng thôi à? Ừm ... Trước tiên phải quỳ xuống, sau đó đưa tới một cái nhẫn, nói ... Anh ngốc tới mấy xem TV rồi cũng phải biết chứ? “ Dương Hồng Hạnh giáo dục cái tên không hiểu phong tình này, ý đồ tạo ra sự lãng mạn mà mình ao ước:
Rồi, kết quả Giản Phàm lại rót ly rượu nữa, uống như trâu: “ Anh xem TV mấy đâu mà biết, em thích nhẫn kim cương chứ gì, mai mua bù lại ... Nữ nhân toàn coi trọng hình thức không coi trọng nội dung, cái gì mà kim cương tượng trưng cho vĩnh hằng, toàn là lời quảng cáo lừa nữ sinh ngây thơ, thứ đó mà hữu dụng, lấy đâu ra lắm ly hôn thế?”
Dương Hồng Hạnh nghẹn không nói ra được nữa rồi, có cô gái nào không ao ước giây phút lãng mạn ấy? Cô cô gái nào không chờ đợi ánh mắt thâm tình, giọng nói ôn nhu chân thành: Gả cho anh nhé!
Hay rồi, yêu đúng có một lần thôi, vậy mà xui xẻo gặp đúng loại "thứ đó không tác dụng, ai mua người đó ly hôn", Dương Hồng Hạnh ức tới suýt ra tấy đánh người, giận dỗi: “ Vậy không tính tỏ tình ... Anh thích nói với ai thì nói, đừng nói với em.”
Hừ một tiếng, Dương Hồng Hạnh cố làm ra vẻ không để ý nữa, uống thứ rượu vang chỉ uống ra vị đá, lạnh buốt cả răng, chờ đợi Giản Phàm lấy lòng mình.