Hắc Oa

Chương 105: Khảo nghiệm cuối cùng. (1)

Chương 105: Khảo nghiệm cuối cùng. (1)

Chính là Dương Hồng Hạnh chứ còn ai nữa, cô hết sức tự nhiên cởi mở giới thiệu bản thân, bốn thằng tiện khách cùng phòng KTX giống hệt nhau, thấy mỹ nhân là sán tới , bỏ Giản Phàm một bên.
Giản Phàm ho một tiếng, trầm giọng nhắc: “ Này lão đại, anh không cần tiền nữa à?”
“ Vớ vẩn, định dùng đại cả mày miễn phí đấy à? “ Tiết Hán Dũng nghe nhắc tới tiền là vội bỏ em gái đó, sự chú ý bị hút về phía Giản Phàm: “ Hôm nay tới năm sáu người, có trang mạng, có báo chí, toàn bộ đều có.”
“ Làm ăn có tử tế' không đấy, đừng lừa tiền của em nhé.” Giản Phàm dần dần có thái độ của ông chủ rồi, rất cẩn thận, nhất là đám anh em này, đôi khi khó phân biệt thật giả:
- yên tâm, toàn dân chuyên nghiệp, rất có trách nhiệm. Mày biết thị trường nhà đất vì sao mà lại hot không, quá nửa là do tuyên truyền, chính anh mày tự đẩy giá. Bất kể là làm ăn kiểu gì cũng cần tuyên truyền làm giá, đúng không? Mày phải tin đại cả chứ, trong tấy anh có cả đoàn đội làm giá chuyên nghiệp, đến cả nhà nát anh còn biến thành được mảnh đất nóng, quảng cáo cho cái thịt quỷ gì đó của mày là chuyện vặt.” Tiết Hán Dũng vỗ ngực đảm bảo:
“ Là canh thịt ngâm, lão đại, em rất hoài nghi tính chuyên nghiệp của anh.”
“ Rồi rồi, anh biến thịt lợn của mày thành thịt người cũng được, tin không?”
Dương Hồng Hạnh nghe hai người này bàn bạc chuyện làm ăn mà cứ che miệng cười suốt.
“ Vậy em yêu cầu phải liên quản tới điển cố điển tích thật, anh phải nói cho có người tin. “ Giản Phàm rất nghiêm túc:
Tiết Hán Dũng có chuẩn bị trước: “ Không thành vấn đề, chỉ cần mày chịu bỏ tiền ... Từ Hi thái hậu từng chạy nạn quả Đại Nguyên, đúng không? Ai dám bảo bà ấy chưa từng ăn canh thịt ngâm? Thổ hoàng đế Diêm Lão Tây tọa trấn tỉnh ta mấy chục năm, ai dám nói ông ấy không thích canh thịt ngâm? Đúng không? ... Danh nhân văn hóa Phó Sơn trong tỉnh ta là nhà mỹ thực, nói không chừng canh thịt ngâm do ông ấy vô tình phát minh ... Coca cola cũng là thí nghiệm hóa học vô tình phát minh còn gì ... đã bảo mày yên tâm, anh kiếm mấy cây bút, muốn viết Giản giả mày là con cháu hoàng đế cũng được.”
Dương Hồng Hạnh cười thành tiếng rồi, Giản Phàm cũng thấy hoang đường, nhưng mà không hoài nghi bản lĩnh bán nhà của lão đại, thời buổi này bọn bán nhà và đa cấp là bốc phét thần nhất: “ Phía báo chí không vấn đề chứ?”
“ Không vấn đề, chỉ cần mày trả tiền, anh mày có người quen sẵn.”
“ Lão đại, đừng có mở mồm ra là tiền được không, tục lắm, tình cảm anh em không cần nữa à?”
“ Ai nói không cần, nhưng mà không tiền không làm được việc. “ Tiết Hán Dũng trừng mắt:
“ Được được, năm xưa anh khảng khái như thế, vậy mà giờ cứ ba câu lại nhắc tới tiền, tổn thương tình cảm quá ... Cấp cho anh 3 vạn, theo dự toán của anh, xem tình hình ra sao em sẽ có phương châm chỉ đảo ... Tiêu tiết kiệm chút nhé, em mới sáng nghiệp, không dư giả gì đâu.” Giản Phàm rút ba cọc tiền vỗ vào tấy Tiết Hán Dũng, thấy hắn hớn hở đút tiền vào túi rất tốc độ rất nhanh, không yên tâm cảnh cáo: “ Còn chuyện này nữa, không được nói cho cô bạn gái của anh biết.”
Tiết Hán Dũng hơi khựng lại: “ Ê ê, cậu có ý gì? Sao lại dính tới bạn gái của anh hả?”
“ Lão đại anh càng sống càng hồ đồ, không biết trợ lý Hà rất hứng thú với chế phẩm thịt ngâm của em à, chẳng may cô ta suốt ngày bám lấy em ... Danh tiết của anh sẽ có vấn đề, em suy nghĩ cho anh thôi mà.” Giản Phàm mập mờ nhắc bị Dương Hồng Hạnh đấm cho một phát:
Câu này hiệu quả ngay, Tiết Hán Dũng không để Hà Phương Lộ có cơ hội tiếp cận Giản Phàm, tới hắn muốn hôn khó khăn sáng tạo không khí điều kiện, đừng để bạn gái mình hồ đồ để thằng này lôi lên giường thì bỏ mẹ, đóng sập cửa xe lại đuổi khách: “ Đúng, đúng, nhắc rất đúng, xéo đi cho anh làm việc.”
Giản Phàm hạ kính xe xuống, quảy đầu nhìn Dương Hồng Hạnh, bắt gặp ánh mắt của cô, cả hai đều không nhịn được cười. Mười mấy ngày quả rất hay xảy ra chuyện như vậy, đột nhiên cứ thi thoảng lại nhìn nhau rồi cười vô cớ. Có lẽ hai người tới được với nhau chẳng dễ dàng gì, nhiều tâm sự áp ức trong lòng quá lâu, giờ đều được cởi bỏ, Giản Phàm quên hết tất, Dương Hồng Hạnh cũng quên chuyện phiền lòng như tốt nghiệp và kiếm việc làm, từ Miên Sơn tới Vương giả đại viện, từ Tấn Từ tới công viên Tây Sơn, từ Thiên Long Sơn tới Song Thập Tự, suốt ngày hai chạy đi chơi, dã ngoại hai người, chẳng làm gì hết.
“ Em cười gì thế?”
“ Anh quản được à? Vậy anh cười cái gì?”
“ Anh đang cười bao năm gian khổ, sắp tu thành chính quả rồi.” Giản Phàm khởi động xe, bấm còi lùi ra đường:
“ Anh mơ đi. “ Dương Hồng Hanh biết y ám chỉ cái gì, tới giờ cô vẫn miễn cưỡng giữ được phòng tuyến cuối cùng, thắc mắc chuyện hai người vừa mật mưu: “ Giản Phàm, bằng vào món thịt ngâm này mà đáng đầu tư vậy à, có kiếm được không?”
“ Đương nhiên là có, đại tiểu thư, em đừng xem thường món thịt ngâm, riêng nấu canh thịt ngâm này mà anh luyện hơn một năm mới thành ... Ha ha, hi vọng dựa vào thịt lợn đổi vợ đấy, ha ha ha .. “ Giản Phàm trả lời rất thiếu nghiêm túc:
“ Đứng đắn chút, giờ là ông chủ rồi.” Dương Hồng Hạnh đấm y mấy cái, cô vốn nói không lại Giản Phàm, thời gian quả ở bên nhau, suốt ngày y ám thị, cô đương nhiên hiểu tâm tư của y, cũng chỉ thường đáp lại bằng câu "mơ đi".
Hạnh Nhi của y thực sự là không dễ bị cảm động như những em gái khác.
Buối tối mùa hè, ánh nắng vừa lui, hơi nóng mặt đường bốc lên, không khí làm người ta có cảm giác cổ khô khát, còn Giản Phàm ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên người ngọc bên cạnh truyền tới. Khóe mắt thi thoảng liếc nhìn Dương Hồng Hạnh mặc áo sơ mi cộc tấy màu trắng phối vô số chấm tròn màu đen, chất liệu vải nhẹ phủ lên đồi ngực nhấp nhô, cánh tấy trắng non mịn như ngó sen khoe ra ngoài, vòng eo nhỏ tạo thành đường nét êm cái, chân ưu nhã vắt chéo khẽ đung đưa theo tiếng nhạc, mộng tưởng cách mình càng lúc càng gần rồi, không nhịn được liếm môi, người càng khô nóng.
Giờ Phân Thủy Lĩnh giao cho Đại Hòe chủ trì, Tân Thế Giới có Thủy Sinh, bán hàng có Hoàng Thiên Dã và Đường Đại Đầu lo, thời gian quả chỉ cùng bạn gái chơi điên khắp nơi ... thế nhưng có vài việc không tiện, nơi y đang ở là Phân Thủy Linh, đông người, nhà Dương Hồng Hạnh thì ngại gặp mẹ vợ làm hỏng chuyện, mấy lần mặt dày nằm lỳ trên giường cô đều bị đuổi đi, thuê phòng thì cô không chịu, dã ngoại khỏi phải nghĩ, nên mỗi lần nhìn cô đều có cảm giác anh hùng tráng chí chưa thỏa.
Rời quảng trường Trung Tây đi về phía bắc, tán gẫu vài câu Dương Hồng Hạnh nhận ra phương hướng không đúng, không phải về nhà mình: “ Giản Phàm, đi đâu thế?”
“ Tới chỗ ở. “ Giản Phàm thần bí trả lời:
Dương Hồng Hạnh lập tức vạch trần lời nói dối: “ Linh tinh, Phân Thủy Lĩnh ở phía nam, nhà em ở phía tây, anh đi về phía bắc.”
“ Hì hì, anh thuê một phòng ở khách sạn đường Phượng Bạch, 5 sao.” Giản Phàm liếm môi:
“ Không được, mẹ em đang đợi.” Dương Hồng Hạnh lí nhí như muỗi kêu, thoáng chốc thôi mà má đỏ như muốn nhỏ ra máu, thuê khách sạn làm gì, không nói cũng rõ, cô rất bất an, tuy không còn dị nghị gì về quản hệ hai người nữa, nhưng còn có chút, chút lúng túng:
Giản Phàm an ủi: “ Ồ, đừng lo, anh bảo mẹ em rồi, đêm nay em không về.”
“ Á, anh xấu chết đi.”
Dương Hồng Hạnh vừa thẹn vừa giận, lại tung ra mấy cú đấm vô nghĩa của mình, Giản Phàm cứ ngửa mặt cười, bị cô hết hồn hô nguy hiểm, không dám đánh nữa.
Lòng vừa thấp thỏm lại vừa mong đợi, đêm nay rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì?
Xảy ra chuyện gì mai sẽ rõ, hôm nay dừng ở đây.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất