Chương 110: Nay đâu như xưa nữa. (2)
Cách khách sạn Cửu Đỉnh mười mấy km tại Phân Thủy Lĩnh, không khí hoàn toàn trái ngược, nơi này ở ngoại ô, từng một thời là khu công nghiệp, nay đã bỏ hoang. Nơi này là sai lầm của lãnh đạo, do vấn đề lịch sử để lại, đủ mọi thứ quản hệ lợi ích lằng nhằng, dù thành phố phát triển tới mấy cũng khó phát triển về phía này nữa, bởi thế nơi này rất đìu hiu vắng vẻ, ấy vậy mà mấy ngày quả cực kỳ náo nhiệt.
Buổi sáng có 5 nhà tới, sau khi khảo sát sản phẩm, có ba nhà thống khoái giao tiền, ký hợp đồng, đợi tối mở quán bán hàng. Hai đang quản sát, theo như điều kiện của Thực Thượng, muốn bán canh thịt ngâm phải dùng thương hiệu Thực Thượng, phải nộp phí bản quyền, phí không cao một năm 8000, trả dứt luôn một lần, nộp xong Thực Thượng sẽ mang thùng canh tới nhà, dạy tận tấy cách làm.
Không có cơm hộp để làm, những cái nồi lớn liền phát huy công dụng.
Gần trưa có hai nhà nữa tới, một là giám đốc thị trường của Lục Vị Trai, tới thực địa khảo sát xem canh thịt ngâm là thế nào. Nhà còn lại là phó giám đốc nhà máy chế biến thịt, trực tiếp tìm Từ Thanh Thanh người phụ trách mở rộng thị trường, yêu cầu gặp người đứng đầu, tất nhiên không gặp được, nhưng mà đem mười mấy chế phẩm thịt về, không uổng chuyến đi này.
Người Đại Nguyên mê ăn thịt, nào là vị Xuyên, vị Lỗ, vị Thiểm phân bố khắp nơi, nào là thịt trâu nào là thịt lừa, cái gì cũng có hết rồi. Có thể chen chân vào thị trường chín muồi này không đơn giản rồi, huống hồ mùi vị còn đặc sắc, mấy ngày quả Từ Thanh Thanh tối thì bận rộn mở quán, sáng thì tiếp khách tới nhà, dựa theo chỉ đạo lớn nhỏ đều giết hết của Giản Phàm, kiếm được không ít khách hàng.
Kinh doanh ăn uống mà, ngon mới là vương đạo, thêm vào Tiết Hán Dũng quả thực không hề phét lác, một phen làm giá rùm beng, giá trị trị Thực Thượng lên cao lắm rồi.
Trong đoàn khách ra vào nhốn nháo có cả người Tân Thế Giới, quả trưa nhận số thịt theo hạn ngạch hợp đồng mang về, Trương Vân vội vàng tới văn phòng tổng giám đốc, báo cáo phát hiện mới này. Trước giờ không biết Thực Thượng kế hoạch kinh doanh kỳ nghỉ hè ra sao, giờ biết một phần rồi, càng nghĩ, sắc mặt Trương Vân càng thêm nghiêm trọng.
Sở Tú Nữ nhìn Trương Vân đi vào, chỉ tờ báo nói: “ Này, Tiểu Vân tới xem đi, đúng là lừa người không đền mạng mà, kéo cả Diêm Trường Quản ra quảng cáo rồi, vậy mà anh ta cũng nghĩ ra được ...”
Trương Vân đi tới, là chuyên mục giải trí, loại trang tin này quá nửa là tin quảng cáo trá hình, xem quả liền hiểu vì sao tổng giám đốc nói thế rồi. Cái gì mà Diêm Trường Quản thời kỳ quân phiệt thích cô em vợ, cô em vợ thích canh thịt ngâm, thế là yêu ai yêu cả đường đi lối về, chưa hết chưa hết, về sau lại còn truyền ra câu kinh điển "cô em vợ không ngon bằng canh thịt ngâm", về sau chạy tới Đài Loan bỏ lại cô em vọ vẫn không quên món ăn này. Người Đại Nguyên thích ăn thịt nên bảo ông ta thích canh thịt ngâm cũng bình thường, cái gì mà kéo cả cô em vợ vào, thật hoang đường.
“ Quảng cáo làm gì, anh ta lại không đẩy được sản lượng lên. “ Sở Tú Nữ nhớ tới vấn đề chướng ngại của Thực Thượng, bán cho Tân Thế Giới, ba quán thịt chín, thêm vào ở quảng trường, mười mấy đầu bếp chắc làm hết công suất:
“ Anh ta không bán thịt, nhưng còn lãi hơn thịt.” Trương Vân cười gượng nói rằ:
“ Cái gì? Không bán thịt thì anh ta bán gì? “ Sở Tú Nữ thất kinh:
“ Anh ta không thể làm được lượng lớn thịt như thế, nhưng anh ta có thể làm ra lượng nước canh không giới hạn, hiện giờ số cửa hiệu treo biển Thực Thượng đã lên tới con số 17 rồi. Diện nhận biết thương hiệu của họ đã vượt xâ Tân Thế Giới. “ Trương Vân chạy quả đường Bình Nam, Kiến Nam, vành đai ba, đường Bình Dương, 17 là con số cô đếm được:
Sở Tú Nữ há miệng ra mất mấy giây mới lắp bắp nói: “ Rốt, rốt cuộc là sao? Sao bán nước canh? Không phải thứ nước ngâm thịt đó không ăn được à?”
Trương Vân là vị trợ lý có năng lực, trước đó tìm hiểu rõ rồi, một tháng quả Thực Thượng lấy cơ sở là quán hàng ở quảng trường Trung Tây, Ngũ Nhất nơi lưu lượng người quả lại đông đem danh tiếng mở rộng. Sau đó là loạt bài báo, lưu truyền trên mạng, đẩy giá trị lên, những người ăn quả sau khi biết món mình ăn có "lịch sử" lâu đời đều khen ngợi nức nở, ở Đại Nguyên mười bước có quán thịt chín này, không ít người động lòng, đầu tư chưa tới một vạn là có thể thêm một món ngon, lãi chứ, thế là quả lại như vậy, Thực Thượng vừa bán vừa mở rộng.
Còn Sở Tú Nữ lại quản tâm tới thủ pháp của Giản Phàm, một thùng canh có 200, cho thịt vào nấu thành 2 thùng, khác nào giá trị tăng gấp đôi, bát ít nhất 800, chỉ cần bán được, lại nhuận sẽ khá lớn.
“ A thì ra thế, té ra còn có ngâm nóng với ngâm lạnh ... Anh ta không bán sản phẩm nữa mà bán kỹ thuật, vậy thì kiếm lớn rồi, phối phương hạch tâm trong tấy anh tắ, muốn không kiếm cũng khó. “ Sở Tú Nữ càng nghe càng kinh ngạc, nguyên lý thị trường bội tăng rất khủng khiếp, đừng nói Giản Phàm có hàng thật, kẻ chẳng có quả quảng cáo làm giá, tạo thành liên minh, mấy tháng kiếm nghìn vạn không thành vấn đề:
Trương Vân tiết lộ thêm: “ Hôm nay tôi và giám đốc Hứa tới Thực Thượng, gặp cả người của biển hiệu lâu năm là Lục vị trai cũng tới nhà thỉnh giáo. Mấy khách sạn lớn bắt đầu đặt hàng của Thực Thượng, Cửu Đỉnh luôn theo đuổi hợp tác với Thực Thượng, nhưng người ta không thèm để ý, tình hình này Cửu Đỉnh e là nguy rồi, nếu mấy khách sạn xung quảnh đều có mà Cửu Đỉnh không có, khác nào bị hạ cấp một bậc.”
“ ... Vậy đã gặp Giản Phàm chưa? “ Sở Tú Nữ không ngờ chỉ một tháng mà cá chép hóa rồng, vậy mà tháng trước cô còn cho rằng con cá này có trở mình được không là vấn đề:
Trương Vân lắc đầu: “ Rất nhiều ngày rồi không gặp anh tắ, ngày cả gọi điện cũng không được, giờ sự vụ anh ta giao cho một nữ sinh vừa tốt nghiệp, còn bếp núc do hai người họ Giản chỉ huy, bọn họ không quyết được ... Tôi đoán chừng số máy của tôi bị cho vào danh sách đen rồi.”
Sắc mặt Sở Tú Nữ có chút khó coi, mơ hồ cảm giác vị trí nào đau đau, xem tình hình bây giờ, trước đó anh ta tỏ vẻ nóng lòng hợp tác là thăm dò.
“ Tổng giám đốc, chúng ta khảo nghiệm người tắ, người ta cũng khảo nghiệm chúng tắ, nếu trước kia chúng ta đồng ý thì anh ta được lợi, nếu không thì bây giờ chúng ta không mở miệng được nữa. “ Trương Vân nhìn sắc mặt tổng giám đốc, nhắc nhở mang tính nghề nghiệp: “ Giờ tôi đã suy ra được đường lối của anh ấy rồi, cơm hộp chỉ là vật dẫn, dùng để mở rộng thương hiệu, kiếm tiền thực sự vẫn là phối phương kia, cho dù thời gian nữa anh ta trải món canh thịt ngâm ra toàn thành phố, hay là đợi danh tiếng lên đỉnh điểm bán rằ, đều kiếm khoản lớn ... Tôi có cảm giác anh ta căn bản không định hợp tác với chúng tắ, vẻn vẹn coi chúng ta là bàn đạp mà thôi.”
“ Tên tiểu tặc đó tính toán thật gian ... Không thể để y đắc thế như vậy.” Sở Tú Nữ cảm giác bị người ta trêu đùa, thói quen hai tấy đan trước ngực, mỗi lần Giản Phàm bày ra thủ đoạn mới, cô đều cảm thấy không thể thành công, nhưng khi sự thực cứ bày ra trước mắt, không khuất phục không được: