Chương 111: Nay đâu như xưa nữa. (3)
“ Nhưng bây giờ chúng ta không có cách nào cản trở người tắ, thị trường cơm hộp đi xuống, anh ta còn không dùng người của chúng ta nữa. “ Trương Vân nhắc nhở, nhìn bề ngoài Thực Thượng kinh doanh sa sút, thực tế 20 đầu bếp và đội ngũ nhân viên mấy chục người sau khi chỉnh hợp giữ lại hai phần ba, một phần đưa tới quảng trường bán quán, một phần tới Tân Thế' Giới đóng gói cơm hộp, không trả tiền theo giờ cho nhân viên Tân Thế Giới nữa, lý luận chi phí giảm không ít:
“ Liên hệ với Giản Phàm, xem ra anh ta muốn biến khách thành chủ, trong tấy anh ta có đồ tốt, không sợ thiếu người mua ... Tôi nhìn ra rồi, muốn chiếm lợi của anh ta không dễ, có điều theo anh ta không sợ thuả thiệt, đợi khi kinh doanh canh thịt ngâm đi vào ổn định, khẳng định quảy lại kéo thị trường ăn nhanh lên theo ... Anh ta đi một bước đều tính ba bước, nhìn như mạo hiểm, kỳ thực đều là tính toán vững chắc nhất, nếu kinh doanh canh thịt không được thì anh ta lùi về bán cơm hộp ...”
Sở Tú Nữ an bài Trương Vân hẹn Giản Phàm đi xem mấy vị trí được chọn chuẩn bị làm điểm chế biến trong thành phố, Trương Vân cảm thấy khó mở miệng, bị giục lần nữa mới nói:” Tổng giám đốc, tháng trước anh ấy muốn ký hợp đồng, chú ta đẩy về, giờ người ta còn không thèm để ý tới tôi.”
“ Thôi, để tôi đi, cô tranh thủ chụp ảnh mấy địa chỉ chuẩn bị dùng.”
Đợi Trương Vân đi rồi, Sở Tú Nữ tấy chống cằm suy nghĩ rất lâu mới cầm chiếc di động tinh xảo lên, bấm số đã hơn tháng rồi chưa liên lạc: “ A lô ... Anh Giản ... Tôi là Sở Tú Nữ, không nghe ra à? Sao cả tháng rồi không liên hệ? Tôi bận vài ngày quảy về thì không tìm được anh, tôi biết phải làm sao ? . Cái gì?
Anh đang bận yêu đương, chúc mừng ... Anh bỏ chút thời gian rảnh, chúng ta xem địa điểm ... Sao? Không rảnh? Vậy đợi khi anh rảnh thì sao? . Sắp tháng 9 rồi, nếu anh vứt
bỏ thị trường ở đường học phủ là tôi nhặt nhé ... Anh cho tôi? Tôi sao dám lấy ... Được, giao hẹn thế nhé, ngày kia liên hệ ... Bai bai.”
Miễn cưỡng đồng ý rồi, Sở Tú Nữ cúp điện thoại, nụ cười gượng gạo, nghĩ lại vừa rồi mình phải xuống nước lấy lòng mà ấm ức, không ngờ anh ta lại dễ dàng vượt quả được nguy hiểm của thị trường, cô cứ nghĩ Thực Thượng là cái cây leo muốn bám vào Tân Thế Giới, thì ra nó lại là đại thụ.
Tiểu tặc, tôi cho anh món lợi lớn, xem anh có tới không?
Sở Tú Nữ cười thầm, không ai biết trong lòng cô tính toán gì.
“ Nói chuyện với ai đấy, trông anh oai chưa ... Hả, còn chưa đổi máy à?”
Dương Hồng Hạnh đang ngồi trước bàn thấp chơi laptop, thấy Giản Phàm đặt di động PDA lên bàn ngạc nhiên lắm, là chiếc PDA mình tặng nhiều năm rồi, cái phần móp ở góc vẫn còn đó.
“ Một cô mỹ nữ tổng giám đốc lòng dạ khó lường. “ Giản Phàm lười nhạc nằm trên thảm cói sát cửa sổ thích ý hưởng thụ điều hòa phả vào mặt: “ Hi hì, cái di động này cũng là do mỹ nữ tặng, em không nhận ra sao?”
Người ta chỉ có tuần trăng mật, bọn họ cả tháng rồi dính với nhau như mật, Giản Phàm mặc quần lửng hoa, áo thun rộng, trong hết sức tiêu sái, mặt tươi hơn hớn, xem ra cả cuộc sống chỉ ăn chơi rồi điên cuồng làm tình rất khoan khoái. Còn Dương Hồng Hạnh thi thoảng vén tóc nhìn Giản Phàm, giờ cô lĩnh giáo được bản lĩnh chàng lười không chí lớn rồi, mỗi ngày chỉ kiếm đủ mọi thứ để ăn, uống, chơi, không nói thì nhìn chướng mắt lắm, nhưng nói thì miệng mình toàn thịt rồi .. lần khác muốn nói, chẳng biết anh ấy có nghe thấy gì không, chỉ biết quần áo mình thì bị cởi lúc nào không hay, sau đó chẳng còn nói nổi nữa ... Nghĩ tới đó lại không kìm được nhìn một cái mặt đỏ lên, phương diện đó cực kỳ mỹ mãn.
Giống như vừa rồi, thấy món đó của mình được anh ấy trân trọng như thế, lòng dâng lên niềm vui nho nhỏ, mắt quảy lại màn hình laptop, nhật báo điện tử, diễn đàn, trang nội bộ, khắp nơi thấy tin bài canh thịt ngâm, Dương Hồng Hạnh vừa xem vừa cười: “ ... Giản Phàm, cái gì mà chuyện chưa kể về Từ Hi Thái Hậu và món canh thịt ... Ai không biết còn tưởng nói về gian tình ... Toàn nói bậy.”
“ Có gì đâu, bây giờ quảng cáo làm gì có cái nào là thật, ngày cả tin tức thời sự còn là bịa đặt, đây chỉ là mấy chuyện đồn thổi bên lề, huống hồ nhà ta làm canh thịt ai cũng công nhận ... Ha ha, uy lực nói bậy ghê gớm lắm, sáng nay ký thêm hai nhà nữa. “ Giản Phàm đắc ý nói:
“ Lão đại bán nhà của anh làm đấy à?”
“ Ừ, nhớ năm xưa lão đại ở nông thôn rằ, cả khu KTX, anh ấy thật thà nhất, em xem giờ thành thế nào, đừng nói lừa người, đến ma cũng lừa được ... Em đừng có không tin, biết bạn gái anh ta không, anh gọi cô ta là Bạch Cốt Tinh đấy, ghê gớm lắm, thế mà bị anh ta dùng cái mặt thật thà ấy lừa vào tắy, ha ha ha ... Cô ấy chắc mình nắm thế chủ đạo ở mối quản hệ này, nhưng mà nhầm rồi, sau này biết mặt thật của anh ấy vui lắm.”
Giản Phàm đứng sau rèm nhìn tình thế phát triển, xem món ăn nổi tiếng đang dần dần xác lập địa vị, càng lúc càng tự đắc, rốt cuộc kiếm được bao nhiêu chỉ mỗi y biết mà thôi, nhưng chắc chắn không ít.
Dương Hồng Hạnh có một điểm không thay đổi, rất coi thường thủ đoạn không chính thống: “ Em xem nào là tin bài báo chí, nào người viết phản hồi giữ nhiệt trên mạng, thêm vào tờ rơi, tốn 7, 8 vạn rồi, có đáng không? 17 nhà trả 8000. Chẳng đủ cho anh ném vào quảng cáo mấy ngày quả.”
“ Cái gì vậy, tính sổ sách cũng không biết, vậy mà còn làm nghiên cứu sinh. “ Giản Phàm bĩu môi dè bỉu:
“ Em tính sai à?”
“ 8000 là lãi ròng, đúng không?”
“ Đúng!”
Giản Phàm giơ cả mười ngón tấy lên trời làm động tác tính chẩm: “ Mỗi thùng canh từ 180 - 200 đồng, chi phí rẻ, chỉ có vài vị Trung dược, giả vị, đường phèn, mật ong nấu thành, chưa tới 100 đồng, tiền chuyển nhượng chỉ là mồi nhử cho họ nhảy vào, sau này ăn ở mỗi thùng bán ra chúng ta kiếm 100, em tính hộ anh xem bao nhiêu?”
Dương Hồng Hạnh không chịu nhận sai: “ Hừ ai mà biết anh tốn bao nhiêu tiền làm ra nồi canh chứ, nước nhỏ chảy lâu, được, xem như anh lợi hại.”
“ Còn có cái lợi hại hơn nhiều.”
“ Là gì?”
“ Ba cái lò mổ ở ngoại ô, anh bao tiêu thụ hết rồi, mỗi cân thịt anh kiếm chênh lệch 0.3 tới 0.5 đồng, bao nhiêu người bán canh thịt như thế, anh trừ cung cấp canh cho họ, bán luôn thịt cho họ, em nói xem có lãi không? Còn chưa tính xẻo đi tai lớn, bán với giá cao “ Giản Phàm cười như cú kêu đêm: “ ... Ha ha, không hiểu chứ gì? Bằng cấp em cao mà thực chiến chả biết gì, mấy ông chủ lò mổ ấy, em tìm xem ai tốt nghiệp sơ trung không? Nhưng bọn họ giả sản trăm vạn ... Biết vì sao chúng ta chưa thành người giàu không? Vì đọc sách nhiều quá, tốn thời gian ...”
“ Lý lẽ méo mó.”
Giản Phàm vừa nói vừa híp mắt nhìn bạn gái vẫn đang cúi đầu nhìn màn hình, mặt hồng hào, tóc buộc cái đuôi ngựa thoải mái, mấy ngày quả hai người họ trừ mỗi ngày tới Phân Thủy Lĩnh xem tình hình làm ăn, đi về nhà thăm bà Đinh, còn lại là sống thế giới hai người.
“ Giản Phàm, chúng ta danh bất chính ngôn bất thuận ở với nhau cả tháng rồi, truyền đi không hay, đám Vũ Vân gọi điện, em không dám nói ở đâu ... hơn nữa ở đây tốn kém quá.”