Chương 111: Manh mối mơ hồ. (1)
Giản Phàm còn chưa kịp mừng rõ thì Mơ Hồ sán tới, có điều không nhận ra người trong anh, lắc đầu phủ định: “ Không thể nào, hôm quả tôi cũng ở đó mà, có thấy người này đâu.”
Thế là mặt Giản Phàm như bánh đa nhúng nước.
“ Thật đấy, thật đấy, sao mọi người cứ không tin? “ Sỏa Trụ như đứa bé bị oan, hai tấy đấm bàn hét lên: “ Hắn mặc kín mít, để râu, ăn cũng không cởi mũ rằ, tôi nhìn rất lâu ... Hắn trông giống cái hồ lô gắn vào mấy sợi râu, dễ nhận ra lắm, trả tiền toàn là tiền to ...”
Cả đám cười khành khạch, Giản Phàm còn chưa hiểu cái đám này đang cười gì thì Tôn Nhị Dũng trêu chọc: “ Sỏa Trụ cứ thấy ai lắm tiền là đỏ mắt, ha ha ha.”
“ Thấy nữ nhân xanh mắt. “ Mơ Hồ bổ xung:
“ Thấy thức ăn thì tối mắt.” Hắc đàn cũng trêu chọc:
“ A a a .. Mẹ bọn mày, trêu tắo à? Bắt nạt tắo à? Chúng mày không muốn ăn Tết nữa à, tắo không tha cho bọn mày .”
Sỏa Trụ bị trêu nhiều quá thì lên cơn chửi bới hăm dọa, nhưng bọn kia nào có sợ, càng trêu tợn, chửi không lại, cáu lên không còn anh em gì nữa, cầm luôn cuốn sổ của Giản Phàm ném vào mặt Tôn Nhị Dũng. Thế là hai thằng lao vào đấm nhau thùm thụp, không ai can đã đành còn hô hào cổ vũ, cả nữ nhân như Phi Phi cũng cười ngặt ngẽo, có vẻ cô quá quen với chuyện này.
“ Ài ...” Giản Phàm chỉ biết thở dài nhặn cuốn sổ đã dính mỡ lên, lấy tờ giấy ăn lau đi, nhìn phòng bao hỗn loạn, chẳng buồn nói nữa, mở cửa ra ngoài.
Nửa tiếng sau Giản Phàm đứng ở cổng trường kỹ thuật tỉnh, lấy nơi này làm trung tâm bắt đầu tìm kiếm, gọi điện cho Đường Đại Đầu mấy lần xác nhận mới tìm tới được cái quán nhỏ ở trong ngõ, kiểu quán vì tiết kiệm tiền mặt bằng nên mở ở chỗ vắng vẻ, biển tự chế viết mấy chữ xiêu vẹo bằng bút lông: Sủi cảo thịt bò Vĩnh Tế chính tông.
Có lẽ là do cảm giác thân thiết tự nhiên với quán ăn, Giản Phàm đi tới, quán đóng cửa, chắc về nhà ăn Tết rồi, bậc thềm có lớp tuyết dày, trong ngõ có mấy ngã rẽ đi vào những hẻm sâu hun hút đường trải bê tông khá tốt, nhưng hết sức yên tĩnh, chẳng có mấy không khí Tết chắc đa phần toàn người thuê nhà kinh doanh. Cái ngõ nhỏ đủ loại biển hiệu nhô ra thụt vào làm Giản Phàm nhớ tới thời đại học, lúc đó ăn khỏe, ví lại mỏng, hay tìm mấy quán ăn trong ngõ thế này. Đó là thiên đường của đám sinh viên, bất kể là ăn uống, tìm thú vui chơi, tài liệu học tập, tất cả đều có trong một cái ngõ, rất thần kỳ.
Hiện giờ tâm tư không ở chuyện ăn uống, đám Tề Thụ Dân, Đồng Cô Sơn đã biến mất tăm tích từ lâu, chi đội giám sát Tề Viên Dân cả tháng trời không có bất kỳ thu hoạch nào. Khi Giản Phàm đi đã để lại manh mối này, nhưng Đường Đại Đầu chỉ lo ăn uống chẳng coi trọng.
Lời của Sỏa Trụ có tin được không?
Giản Phàm dựa vào cửa quán cơm lật sổ tấy xem ảnh Lý tắm Trụ, nghĩ tới hai mắt đần độn, cái mồm liên tục chảy nước dãi của Sọa Trụ, khó mà tạo lòng tin cho người đối diện được. Đừng nói hắn, cả Đường Đại Đầu cũng không dám tin tẹo nào.
Liệu có khả năng Lý tắm Trụ ở Đại Nguyên không?
Về lý luận tên này vừa gây án chưa đầy một tháng mà lại quảy về chỗ cũ à? Xét theo tư duy hình sự thì có vẻ không hợp lý, lúc này hắn cẩn trốn càng kín càng tốt, càng xâ càng tốt mới đúng chứ.
Cứ tạm thời giả thiết Lý tắm Trụ vì lý do nào đó tới Đại Nguyên, rồi ngẫu nhiên lại gặp đám Lý tắm Trụ, nguyên nhân của sự ngẫu nhiên này là gì? Vì sao hắn lại tới quán ăn này ...
Vĩnh Tế ... Con bà nó, xem ra tư duy cứ nói tới ăn mới nhạy, nguyên quán của Lý tắm Trụ là Vân Thành, mà sủi cảo thịt bò Vĩnh Tế chính là đặc sản của Vân Thành ... Nếu hắn ở Đại Nguyên, biết một quán ăn mang vị quê hương, lại kín đáo, cớ gì không tới? Giải thích thế này hợp lý ... Còn nữa, hắn đang lẩn trốn, như thế không thể đi quá xâ tìm quán ăn, thậm chí có khả năng rất gần đây.
Nghĩ tới đó Giản Phàm bật bản đồ điện tử trên PDA lên, món đồ do Dương Hồng Hạnh tặng tới giờ vẫn dùng rất tốt, cầm bút cảm ứng chấm chấm lên đó, Giản Phàm nở nụ cười, đi quả cái ngõ này là tới đường Xưởng Dệt, thuộc khu Bành Tây, mà con đường này còn có thể dẫn tới bến xe khách phía tây, là nơi đông người hỗn tạp, phù hợp với tâm lý kẻ lẩn trốn.
Vậy thì bọn chúng lập ổ ở đây cũng có thể lý Giải, Giản Phàm ở phương diện này tin tưởng phán đoán Lý Uy hơn tên Đường Đại Đầu chỉ biết ăn với chơi gái.
Có ngẫu nhiên thì có thứ tất nhiên, bọn chúng lập ổ ở đây, lời giải thích hợp lý nhất là gì?
Đúng rồi!
Giản Phàm gập sổ lại, hiểu ra rồi, bọn chúng muốn chạy.
Nguyên nhân duy nhất mà chúng ở nơi này là đợi sau Tết cảnh sát lơi lỏng sẽ chạy, trước khi chạy sẽ di chuyển tắng vật, hủy bỏ chứng cứ, hai anh em chúng bao năm quả chuyên kinh doanh đồ cổ, hàng hóa cả trắng lần đen không thể ít.
Cao hứng đứng dậy, không ngờ đứng lâu quá chân tê cóng rồi, "á" một cái, ngã lăn từ bật thềm xuống đống tuyết, lăn lông lốc va chạm chút thôi, nhưng mùa đông thế này cũng đủ Giản Phàm mấy phút mới bò dậy nổi lê chân cà nhắc chạy ra ngoài đường gọi tắxi.
Dọc đường xem xét lại toàn bộ câu chuyện, càng nghĩ càng thấy khả năng rất cao, ít nhất 7 phần.
Xe vừa về tới cổng chi đội đã vội vàng rút di động bấm số: “ Chi đội trưởng, tôi phán đoán mấy nghi phạm đang ở Đại Nguyên.”
“ Cậu phán đoán, chứng cứ đâu? “ Ngũ Thần Quảng vừa mới tham giả lễ truy điệu trở về, ngồi thương cảm một mình trong văn phòng yên tĩnh, cả đêm không ngủ, lại thêm khóc mấy lần, hai mắt sưng húp, bị một cú điện thoại làm giật mình:
“ Không có, chỉ phán đoán thôi.” Giản Phàm nghe thấy lại đòi chứng cứ là nản, đây không phải sở trường của y, chẳng lẽ gọi Sỏa Trụ tới chi đội làm chứng, để người ta cười cho rụng răng à?
“ Cậu đang ở đâu?”
“ Khoảng Bành Tây, tôi sắp về tới nơi rồi.”
“ Vì sao cậu biết?”
“ Chuyện này ...” Giản Phàm nghĩ chốc lát, quyết định:” Chi đội trưởng, tôi nói thật với chú vậy, kỳ thực thông tin là do Lý Uy nói cho tôi biết đấy.”
“ Cái gì?” Ngũ Thần Quảng giọng chói lên, cái tên làm ông ta phát bệnh bao năm, vừa nghe thấy là trở nên mẫn cảm:
“ Chi đội trưởng, kỳ thực ông ấy giống chú, bao năm quả luôn truy tìm tung tích Tằng Quốc Vĩ, vì chuyện này mà truy lùng tới đồ cổ, trước đó có vài lần ông ta theo dõi mục tiêu tới một dải Bành Tây thì mất tích, nơi này thuộc khu công nghiệp cũ, kiến trúc hỗn loạn, nhân khẩu phức tạp, Lý Uy phán đoán nơi này có ổ dấu đồ của bọn chúng.” Giản Phàm vừa đi vừa nói, nói rất lâu mới phát hiện mình vào tới cửa văn phòng, nói xong đẩy cửa vào ngồi xuống ghế sô pha, nhìn Ngũ Thần Quảng chờ đợi: “ Chú không tin cứ hỏi Tằng Nam đi.”
Ngũ Thần Quảng mặt âm trầm mấy chục giây sau mới nói: “ Vậy cậu nghĩ gì?”
“ Tập trung cảnh sát lục soát nơi đó, không cho chúng di chuyển tắng vật bỏ chạy. “ Giản Phàm khẳng định:
Không biết có phải nghe lấy thông tin từ Lý Uy không, Ngũ Thần Quảng nổi giận chỉ trích: “ Cậu đó, cậu đó, nơi đó địa hình phức tạp, nhân khẩu phức tạp, giờ lực lượng lại tập trung đi tìm Đồng Cô Sơn rồi, tôi lấy đâu ra lực lượng cho cậu. Hơn nữa cậu có kiến thức không vậy, phong tỏa một khu phải cần nửa lực lượng cảnh sát Đại Nguyên.”