Chương 112: Manh mối mơ hồ. (2)
Giản Phàm tuy có danh tiếng thật đấy, cũng tích được chút uy vọng, nhưng là chỉ với đám cảnh sát quèn thôi, người ta là lãnh đạo tư duy khác, dù y nói đúng cả trăm lần cũng vô nghĩa, góc độ suy nghĩ vấn đề của khác. Bởi thế y hết sức chán nản kèm theo chút bực tức: “ Chi đội trưởng, vậy đám người đó chạy rồi, chú đừng có hối hận. “
“ Ha ha ha, tôi không tin bọn chúng dám ở Đại Nguyên, Đồng Cô Sơn, Lý tắm Trụ có lệnh truy nã, Tề Thụ Dân cũng trong tầm ngắm, vào lúc mẫu chốt thế này chúng chui vào núi sâu ẩn trốn mới đúng. Không thể ở Đại Nguyên được.” Ngũ Thần Quảng căn bản trăm phần trăm không tin:
Giản Phàm không có chứng cứ, chẳng biết làm thế nào, đứng dậy định đi: “ Vậy chú cứ đợi, tôi làm một mình, không tìm ra thì là ý trời, tôi làm hết sức rồi.”
“ Đứng lại. “ Ngũ Thần Quảng bóp trán đau đầu hết sức, lúc đầu thì bày đủ trò nói ngon nói ngọt thì thằng nhãi này mới chịu tiếp nhận, giờ thì đoán chừng dù đuổi việc nói không chừng y vẫn tự điều tra lấy. Tài cao mà tất thì càng lắm, thích tự tung tự tác, hẳn trong mắt cậu ta cấp trên toàn kẻ ngốc, có cấp dưới thế này là phúc cũng là họa, ông ta thở dài: “ Thế này đi, lát nữa nhân viên tham dự vụ án ở tỉnh và cục chỉ đích danh muốn gặp cậu.”
“ Gặp tôi làm cái gì? “ Giản Phàm không hứng thú mấy chuyện phí công này, toàn lũ ngốc tụ tập nói những câu vô nghĩa, chỉ tổ phí thời gian:
Ngũ Thần Quảng khích nhẹ: “ Hôm nay phó sở trưởng Mạnh chủ trì cuộc họp bố trí phương án điều tra truy bắt, mọi người tới tìm hiểu tình hình thực tế. Giản Phàm, nếu cậu thuyết phục được họ, vậy không thành vấn đề rồi, cậu muốn sao bố trí như thế, dám không?”
Giản Phàm ngẫm nghĩ một lúc, thấy cũng đáng thử một lần:” Có gì mà không dám.”
“ Tốt, tôi thích nghe câu nói này của cậu, đúng 5 giờ, hội trường ở chỗ chúng tắ. “ Ngũ Thần Quảng mặc dù không quá tin tưởng vào phán đoán của Giản Phàm, nhưng tán thưởng biểu hiện của y, vỗ vai cười ra ngoài:
Mẹ nó, họp, họp, họp, chỉ biết họp, suốt ngày họp, họp mà ra nghi phạm để bắt à?
Giản Phàm ngồi không lâu thì nghe thấy tiếng nói chuyện ở hành lang, thầm chửi rủa. Ở trong cái thể chế này càng lâu thì bất mãn tích tụ càng nhiều. Trình tự tiêu chuẩn của phá án là các vị đầu não ngồi cùng một chỗ, toàn kẻ không đọc hồ sơ vụ án nổi một lần, chỉ nghe cấp dưới tóm tắt vụ án, ấy vậy mà phân tích động tĩnh nghi phạm, định ra kế hoạch truy bắt, rồi điều phối lực lượng, sau đó là nhờ trời đợi thu hoạch. Cái phương thức này đối diện với tội phạm thiên biến vạn hóa, tình hình thay đổi liên tục mang lại hiệu quả ra sao thì dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết.
Nhưng mà biết làm sao được, có cơ cấu lớn nào mà không như thế? Huống hồ là cơ cấu mang thói quen quản liêu.
Đành vậy, muốn được việc thì đành phải nhịn chút vậy .. Giản Phàm giờ có vài phần dáng vẻ của tổ trưởng rồi, vào phòng hội nghị, vô cùng tự giác đi tới cuối cùng, vừa vặn cùng Lương Vũ Vân ngồi với nhau.
Mấy cái bàn làm việc lớn đã được ghép lại với nhau, dây diện, dây mạng chằng chịt một đống trước đó đã được dọn dẹp sạch rồi, kê thêm mấy cái bàn ghế nhỏ nữa. Ngũ Thần Quảng dẫn đầu, Lục Kiên Định, Trương Chí Dũng đang cùng mấy vị không rõ tên từ tỉnh xuống châu ghé tai bàn bạc, cùng đám thông tấn viên do Lương Vũ Vân cầm đầu, nhóm người thực địa do Trần Thập Toàn chỉ huy, còn có Hồ Lệ Quân và Thời Kế Hồng, Nghiêm Thế Kiệt ngồi với nhau ... Nhưng kẻ làm cổ họng Giản Phàm ngứa ngáy nhất là: Ngô Đích.
“ Vũ Vân, tên đó sao cũng tới, hắn bị đình chỉ cơ mà?” Giản Phàm vừa nhìn thấy tên này là thấy máu ở lồng ngực tắc lại không lưu thông được, khó chịu hỏi:
Lương Vũ Vân ghé tai Giản Phàm thì thầm tiết lộ: “ Thì đình chỉ chứ có phải là khai trừ đâu, ban tin tức tội phạm vẫn do người ta quản, người ta lại có quản hệ trên tỉnh, đình chỉ làm cho có vẻ thôi.”
“ Vậy sao hắn tới đây?”
“ Anh thật là tìm ra Tằng Quốc Vĩ là có công, có công thì có phần của hắn, mà hắn không phải người tiết lộ bí mật, dù sao người ta từng là tổ trưởng, cái tổ này lập công là có phần của hắn, quảy lại là chuyện sớm muộn.” Lương Vũ Vân trả lời hết sức đương nhiên:
“ Sao anh có cảm giác mình lấy vợ, còn hắn nhảy vào động phòng trước?” Giản Phàm cực kỳ khó ở vốn không thích mấy trò họp hành, giờ lại thêm chuyện này:
Lương Vũ Vân là con cháu cán bộ, thấy quen loại chuyện này rồi, không an ủi thì chớ còn nói:” Anh nói gần đúng rồi đấy, Ngô Đích vẫn miệt mài theo đuổi đại tỷ của em, theo em thấy, hắn sắp thành công rồi.”
Giản Phàm gạt phắt nhận định này đi:” Vớ vẩn, Hồng Hạnh không thích hắn.”
“ Anh đừng nói chắc chắn thế, chuyện nam nữ không phải đa phần dựa vài theo đuổi chinh phục à, mà chuyện này lại được cả hai nhà ủng hộ, đang hết sức vun vào. Ngô Đích năm nay trên 30, đại tỷ cũng công việc ổn định rồi, kết hôn giờ là vừa vặn, họ mà thành, em đảm bảo anh nhận được thiếp mời rất nhanh đấy.” Lương Vũ Vân cố tình chọc tức Giản Phàm, thấy mặt y đen xì thì thích lắm:
Giản Phàm chỉ hừ mạnh một tiếng, không thèm nói gì nữa.
Cuộc họp bắt đầu, chẳng có gì để nói, đầu tiên là Ngũ Thần Quảng đi lên giới thiệu, toàn là chuyên giả điều tra hình sự, một vị tham mưu ở tổng đội đặc cảnh, Lương Vũ Vân nói không sai, khi nói tới quá trình phá án, Ngũ Thần Quảng cố ý giới thiệu Ngô Đích, nghe tới đó không chỉ Giản Phàm, mấy thành viên tổ điều tra trước đều nhếch mép khinh bỉ.
Càng làm người ta nổi giận hơn nữa là, người đầu tiên lên giới thiệu vụ án không phải Giản Phàm, Hồ Lệ Quân cũng không phải tổ trưởng danh nghĩa Lục Kiên Định, lại chính là Ngô Đích lâu rồi chẳng còn dính dáng, cả đám người lửa giận ngùn ngụt nhìn hắn đường hoàng đi lên phát biểu.
Thì ra hắn cũng có chút ít vốn liếng để thò mặt rằ, theo như kết quả kiểm tra của pháp y, vết thương trí mạng của Tằng Quốc Vĩ là sau đầu, cú đánh mạnh khiến xương sọ bị tổn thương, căn cứ vào vị trí và lực đạo của vết thương, cùng một kiểu với vụ án ở thôn mới, mẹ của Phùng Mai Mai cũng là bị hung khí cùn đập vào đầu gây ra xuất huyết não tử vong.
Ngô Đích gõ lên laptop một hồi, chiếu hình ảnh nghi phạm gây án, cùng miêu tả vũ khí có khả năng sử dùng, tuôn ra hàng loạt thuật ngữ chuyên ngành mà Giản Phàm không hiểu nổi một nửa, giới thiệu xong dõng dạc tự tin tổng kết: “ Một nghi phạm, đặc biệt là nghi phạm nhiều lần hành hung, hành vi của hắn có mô thức cố định, ví như vụ án giết người hàng loạt ở Sóc Châu tỉnh ta vào năm 92. Thủ phạm là một đồ tể, cách thức gây án của hắn là cứa cổ, học đâm dao vào cổ, bụng nghi phạm, tương tự cách hắn giết lợn. Hay như vụ án mà khu Nội Mông vừa phá, thủ phạm trong 10 năm đã ra tấy 11 người. Cách gây án của hắn là dùng búa sắt đập đầu nạn nhân, sau khi hắn sa lưới đã xác thực, nghi phạm thời thanh niên làm thợ mộc, đó cũng là mô thức cố định ... Trong vụ án giết người ở thôn mới đường Trần Thủy, tuy nghi phạm cắt cổ Phùng Mai Mai, nhưng khi đối phó với bà già đột nhiên xuất hiện, hắn lại vô thức ra tấy sau lưng, đập vào gày nạn nhân ... Mọi người xem đi, đây là vị trí đánh trúng, chỉ khác đối phó với Tằng Quốc Vĩ, khả năng là dùng báng súng, còn với bà già thì nhỏ hơn chút, hằn là chuôi dao ...”