Chương 112: Ăn một lần, nhớ cả đời. (1)
Nhìn Hạnh Nhi giống đang làm nũng, Giản Phàm dù xót tiền cũng đáng, huống hồ số tiền này so với tiền y kiếm được hiện nay chẳng đáng là bao, bây giờ khác rồi, lối tư duy tiêu tiền cũng phải thay đổi, nếu không ảnh hưởng tới cả cuộc sống lẫn kinh doanh. Giản Phàm cũng đang từ từ điều chỉnh bản thân: “ Tốn gì, em đừng nhìn chỉ nhìn giá, cái phòng này ít khách lắm, anh bao cả tháng giám giá chỉ còn 70 % thôi.”
“ Như vậy cũng không rẻ, ở một tối những hơn 1000, quá xâ xỉ.” Tiêu pha hoang phí thế này, Dương Hồng Hạnh giảu môi không vui, ở một tháng bằng lương cả năm của khối người, nghĩ mà sợ:
“ Anh thấy đáng là được, không thể bạc đãi Hạnh Nhi của anh được, thừa nhận đi, em rất hưởng thụ đúng không?” Giản Phàm háy mắt:
“ Tự đắc ... “ Dương Hồng Hạnh tuy tiếc tiền, nhưng mà lòng ấm áp, nhìn đôi mắt gian tà của Giản Phàm biết ngày không có ý tốt, lườm một cái, không nhịn được cười. Vì cái lườm này thành động tác ngầm giữa hai người, trước kia bị cô lườm thế nào cũng khẩn trương, giờ thì mặt dày rồi, đang chu môi ra hôn gió, ngày cả cái lườm cũng đầy phong tình.
“ Hạnh Nhi này.”
“ Sao?”
Cái mũi thẳng nho nhỏ, đôi mắt long lanh nước, Hạnh Nhi luôn ngồi ngày ngắn không bao giờ có ánh mắt hay ngôn ngữ khiêu khích, vậy mà nhìn vị trí nào cũng giống đang khiêu khích mình, Giản Phàm nuốt nước bọt: “ Có hài lòng với hoàng tử bạch mã em chọn không?”
“ Xì, bạch mã cái gì, có mà hoàng tử thịt đầu lợn ấy, à không, đầu bếp thịt đầu lợn ấy. “ Dương Hồng Hạnh bị chính câu nói bản thân làm bật cười:
Giản Phàm mặt dày sán tới: “ Ha ha ha, vậy thì em thành thịt đầu lợn nương tử rồi, lại đây nương tử, cho đầu bếp sờ, ha ha ha.”
Trời nóng, lòng người dễ nóng, mà Dương Hồng Hạnh lại chỉ mặc chiếc quần jean ngắn màu trắng, khoe trọn đùi trắng nõn nà, lại còn mặc chiếc áo thun bằng vải nhẹ dán lên đồi ngực, từ đường cong êm ái kia nhìn ra rõ ràng nhìn ra cô không mặc áo lót, vì núm vú của cô rất nhỏ nên không lộ ra dấu vết, thế là đủ giết người rồi.
Giản Phàm bò tới, Dương Hồng Hạnh co chân đá, bị tóm chân kéo khỏi chỗ, không hiểu sao mà cô dễ dáng bị kéo đi, Giản Phàm đang mừng thầm bị cô vắt tréo chân trở mình, thành cưỡi lên người Giản Phàm, Giản Phàm ở trên hay ở dưới đắc ý như nhau, đựa tấy sờ cái đùi săn chắc:” Nghĩ lại anh kiên nhẫn không sờn, quyết chí không đổi, anh bội phục chính mình ... Mà năm xưa sao em có tuệ nhãn nhận ra anh hùng, yêu một lần mà nhìn trúng anh luôn hay vậy?”
“ Hi hi ... Đáng ghét, ai nhìn trúng anh, cái đồ lăng nhăng em không thèm tính chuyện cũ, còn nói mình kiên nhẫn không sờn.”
“ Em có cảm thụ rõ ràng, đâu phải chỉ anh nói.”
“ Nào có.”
“ Còn không à, hôm quả trên giường em còn nói, lúc nữa, lúc nữa, nhịn chút nữa, em chưa tới, anh phải cắn răng nhịn tới khi em tới mới ... Á ...”
Giản Phàm nói một câu lưu manh, chuốc lấy sự dày vò tàn tệ của Hạnh Nhi, nhưng mà cho dù cô luyện không thủ đạo, cũng sao đấu lại Giản Phàm ngày ngày cầm dao. Kết quả là áo bị kéo quả đầu, đầu cúi xuống ngậm lấy hạt lạc kia, làm Dương Hồng Hạnh rướn người lên, phát ra tiếng kêu hàm hồ, hai tấy vội kéo áo xuống, sợ y làm bậy giữa ban ngày, rối rít kêu: “ ... Đêm làm loạn còn chưa đủ à?”
“ Ban đêm đâu phải tắt đèn tối om đâu, nhìn thấy hết rồi, có gì mà ngại ... Á!”
Dương Hồng Hạnh lợi dụng sơ hở đá Giản Phàm một cái xoay người bỏ chạy, nhưng đây cũng chính là sai lầm của cô, bị Giản Phàm nhào người tới từ phía sau, dùng sức nặng toàn thân đè lên giường, không cho cô kháng cự. Sau đó chỉ còn mặc sức vê vê núm vú nhỏ, cố tình mang tính báo thù nhìn Dương Hồng Hạnh biến hóa theo sự vuốt ve của mình, thích thú nghe thấy nàng không chịu được kích thích mà rên rỉ.
Đương nhiên Hạnh Nhi của y không dễ đầu hàng, đang gắng sức khống chế tâm tình không cho Giản Phàm đắc ý, nhưng dù sao bản năng con người đâu phải chỉ dùng ý chí là có thể áp chế được. Núm vú săn chắc nhô lên, thậm chí còn hơi vểnh cao, như muốn ra hiệu gì đó.
Đến khi bàn tấy hư hỏng vuốt dọc theo chăn mượt mà đi lên đùi cố lách quả khe quần jean chật, Dương Hồng Hạnh gần như muốn buông xuôi, chỉ là đúng lúc đó di động trên bàn trà reo vang, Giản Phàm vừa theo thói quen quảy đầu đi, Dương Hồng Hạnh cười khanh khách, thừa thế thoát thân, trêu: “ Có người mua thịt lợn kìa, hoàng tử, mau nhận điện thoại đi.”
Giản Phàm hậm hực cầm di động lên, là số Đại Hòe, chỉ nghe vài câu, ngày Dương Hồng Hạnh ngồi bên không nghe thấy gì cũng cảm nhận được có chuyện rồi, đợi đặt di động xuống, hỏi: “ Sao thế?”
“ Bác Giang tới Phân Thủy Lĩnh, còn đem theo mấy cảnh sát.”
“Bác Giang nào?”
“ Đầu bếp đại đội một, em quên rồi sao? Ông già đó ương lắm, anh mời mấy lần tới Thực Thượng, người ta thà nhận lương một nghìn chứ không chịu ... Anh nghĩ không thông, nghỉ hưu rồi mà còn trung thành với nghiệp vụ như vậy, đúng là tà môn. “ Giản Phàm vội vàng chỉnh quần áo, ăn mặc chỉnh tề, đi giày vào:
Đó là điểm Dương Hồng Hạnh thích ở Giản Phàm, nhiều người khác cũng thế, y làm việc rất có tình người: “ Anh muốn giúp Bác Giang là đúng, bác anh lúc nào cũng đối tốt với những người trẻ tuổi mới nhập đội chúng tắ.”
“ Ừ, vừa là giúp bác ấy, cũng là giúp mình, thời buổi này những kẻ tấy chân không sạch sẽ, thích giở thủ đoạn nhiều lắm, có bác ấy trông cửa, không cần anh cũng không có vấn đề.”
Dương Hồng Hạnh nhéo mũi Giản Phàm: “ Anh bảo bác Giang đi trông cửa à?”
“ Có gì không được, không những trông cửa còn nấu canh làm cơm, chả lẽ anh còn bạc đãi bác anh hay sao? Người khác muốn, anh còn chẳng đồng ý ... Con dâu bác ấy không ưa bác ấy, một mình sống trong tầng hầm, không kiếm việc cho bác ấy làm để bác anh buồn bực sinh bệnh à? “ Giản Phàm vội vàng chạy đi:
“ Em đi với.”
“ Vậy mau lên.”
Không lau sau Dương Hồng Hạnh chạy ra khoác tấy Giản Phàm, hai người rời khách sạn Đan Phượng, tới thẳng tổng bộ Phân Thủy Linh.
À, xe mượn của Đường Đại Đầu đấy, cái tính tiết kiệm của Giản Phàm không phải nói sửa là sửa ngày được.
Phân Thủy Lĩnh, lại là một ngày ồn ào, hôm nay còn náo nhiệt hơn gấp bội.
“ Ăn đi, ăn đi, canh thịt mà Từ Hi Thái Hậu từng ăn đấy, gọi là ngự gì nhỉ Tùy Hâm?” Tiêu Thành Cương cầm bát lên đầu tiên, cứ như về nhà mình, nơi này hắn có không ít người quen, Đại Hòe, Hắc Đản, Địa Lôi, chưa kể ông chủ nơi này là ai, Oa ca, hắn cần gì phải khách khí:
Đối với mấy cảnh sát thường tới chơi này, đám Đại Hòe cũng rất ân cần, bê từng bát canh thịt, thêm vào bánh bao lớn, cách ăn này vừa vặn đúng như cầu của mấy cảnh sát.
“ Ngự thiện. “ Tùy Hâm vừa ăn vừa đáp:
“ À, đúng, đồ hoàng đế ăn, ha ha ha, chúng ta cũng làm hoàng đế một hồi. Chẳng trách, hoàng đế có tắm cung lục viện, cả cái hậu viện toàn vợ bé, phải ăn thế này mới có sức. “ Tiêu Thành Cương ngồi bệt ở bếp ăn, đây mới đúng là cách ăn truyền thống nhất của người tây bắc:
Quách Nguyên cực kỳ hoài nghi trí tuệ của tên này: “Nói thế mà cậu cũng tin à?”
“ Người khác nói thì không tin, thứ do Oa cả làm không sai được. “ Tiêu Thành Cương trả lời chắc chắn, tinh thần cách mạng kiên định không gì lay chuyển được: