Chương 114: Phát biểu chấn động. (2)
“ Chắc chắn là có, chỗ dựa của Tề Thụ Dân chính là đám tội phạm bách luyện thành tinh đó, Lý tắm Trụ, Đồng Cô Sơn, Liên Nhận còn cả hai tên lọt lưới ở Thịnh Đường chắc chắn đều quy tụ xung quảnh hắn chuẩn bị lần rời ổ cuối cùng này. “ Giọng nói kiên quyết cùng với phán đoán có vẻ hợp lý, cộng với thành tích trước đó của Giản Phàm, người khác không thể không tin, nhất là tổ chuyên án biết cái mồm quạ của Giản Phàm thường xuyên bất hạnh nói trúng, không dám không tin. Các vị ở trên sở cũng ít nhiều biết chàng trai liên tục phá kỳ án này, người ta lại là người hiểu vụ án nhất.
Im lặng hồi lâu, vị dẫn đầu tỉnh muốn hỏi thì có điện thoại, cúi đầu nói vài câu, sau đó vẻ mặt chuyển sang vẻ chế nhạo: “ ... Chi đội trưởng Ngũ, chúng ta đi thôi, trung tâm chỉ huy tỉnh có tin, Đồng Cô Sơn 10 phút trước gọi điện thoại về Vân Thành, đã tra được địa điểm gọi tới, mọi người biết ở đâu không?”
Mọi người tức thì chú ý, Ngũ Thần Quảng kỳ vọng hỏi: “ Ở Đại Nguyên phải không?”
“ Gần như thế. “ Vị đó cố tình nhìn Giải Phàm: “ Chỉ cách 2000 km thôi ... Tại Hà Nam, một điện thoại công cộng, đi thôi, phó sở trưởng Mạnh đang đợi chúng ta định phương án bắt giữ.”
Cả đám người trên tỉnh che miệng cười đứng dậy, Ngũ Thần Quảng chỉ biết nhìn Giản Phàm một cách bất lực rồi đi theo. Lãnh đạo vừa đi, Tiêu Thành Cương là tên đầu tiên ngã lăn ra ghế cười như điên, làm người khác muốn nhịn cười cũng không nổi, cười cứ như muốn làm Giản Phàm không biết dấu mặt vào đâu mới chịu.
Giản Phàm không quản tâm tới thái độ bọn họ, mày nhíu chặt, không biết lại suy tính cái gì.
Truy bắt là công việc khó khăn, cần thực lực tổng hợp của thiết bị kỹ thuật, năng lực thông tin, thêm vào tư duy và kinh nghiệm, còn cần hợp tác khu vực, những người ở trên ban điều tra hình sự tỉnh đều là người xuất chúng trong nghề, chưa từng có ai dám mạnh miệng tuyên bố dựa vào suy đoán mà biết nơi nghi phạm ẩn thân trước mắt họ.
Đương nhiên, phàm chuyện gì cũng có ngoại lệ, hôm nay cuối cùng có người dám đi đầu, có điều dũng khí đó không nhận được tán thường mà là chế nhạo. Cái vị trêu chọc Giản Phàm, Hồ Lệ Quân không dám nói đó là người tổng đội đặc cảnh tỉnh, khi nào có nghi phạm mà cảnh sát nhân dân không đối phó nổi mới mời họ ra mặt, xem ra lần này sở đã hạ quyết tâm lớn.
Có điều Hồ Lệ Quân nghĩ, với tính của Giản Phàm, nói cũng uổng, căn bản y không để ý mấy chuyện này.
Tiêu Thành Cương và Trương Kiệt không phải nói nữa, chỉ mong Giản Phàm bêu xấu trước mặt người khác, cả đám người vốn gần như coi Giản Phàm là thần minh rồi, ai ngờ thoáng chốc y tự chuốc lấy trò cười lớn như vậy, Lương Vũ Vân muốn ngừng cũng không được, gục xuống bàn cười đau ruột. Chỉ Nghiêm Thế Kiệt là cảm thán Giản Phàm quá non, quá thành thật, khi đối phó với lãnh đạo, nguyên tắc là đừng bao giờ nói quá chắc chắn, dù là nắm chắc mười phần cũng không thể nói rằ, thế khác nào đem công lao dâng cho người khác.
Cả phòng cười nghiêng ngả, Giản Phàm ngồi xuống, mở PDA ra xem bản đồ điện tử, kệ tiếng cười xung quảnh. Nhưng có người không chịu tha cho y, Tiêu Thành Cương nhân cơ hội xỉ nhục: “ Oa ca, sao không nói nữa đi? Hiếm khi nào đổ nồi sập bếp một lần ... Nào nào huấn thị các anh em một phen đi, thiếu cái miệng của anh buồn lắm.”
“ Cái gì mà đổ nồi đồ bếp, không biết ăn nói à? “ Trương Kiệt vờ vịt mắng, chỉ mặt Thành Cương: : Giản Phàm phân tích có lý có cứ, có đầu có cuối ... Kết quả là gần đúng mà, chỉ lệch có 2000 km thôi, biết địa cầu lớn cỡ nào không? Thế là chính xác lắm rồi đấy.”
Hai tên cùng vào hùa trêu chọc, Quách Nguyên giơ tấy ra định kéo tắi, Tiêu Thành Cương và Trương Kiệt né tránh đứng xâ xâ diễn trò, tái hiện màn hỏi đáp vừa rồi. Hồ Lệ Quân đánh Lương Vũ Vân một cái chỉ Giản Phàm, Lương Vũ Vân không cười nữa ngẩng đầu lên, thấy y điềm nhiên cầm cái PDA móp méo xem chăm chú, chẳng đề vào tai lời người khác, mọi người dần dần nhận rằ, phòng hội nghị im lặng dần.
Thái độ dưng dưng của Giản Phàm khiến họ cảm giác vừa rồi cả đám như bọn ngốc vậy.
Đó chính là cảm giác đôi khi Giản Phàm gây ra cho người khác, tổn thương tự tôn, nên phần nào trong tiềm thức, họ mong y là kể ngốc hơn là thiên tài.
Trần Thập Toàn dò hỏi: “ Giản Phàm, đang xem gì thế?”
Giản Phàm ngẩng đầu lên: “ Mọi người nói xem, trên sở có thể sai không?”
Mọi người sửng sốt nhìn Giản Phàm, ở vấn đề này Lương Vũ Vân đứng ra bảo vệ chuyên ngành của mình: “ Anh có biết trung tâm chỉ huy tin tức của sở công an tỉnh thế nào không? Không thuả kém gì anh thấy ở trên phim ảnh đâu, kết nối mạng toàn quốc, thậm chí là cả với vệ tinh đấy, truy lùng một cú điện thoại mà còn có thể nhầm lẫn được à? .. Giản Phàm, không phải em nói anh đâu, con người anh cái gì cũng hay, nhưng thiếu kiến thức thiếu văn hóa trầm trọng, loại chuyện này không có khả năng sai lầm.”
Hai người bọn họ quá thân rồi, thế nên lời này của Lương Vũ Vân tuy gày gắt, không khách khí, nhưng khác tính chất với đám Tiêu Thành Cương.
Tiêu Thành Cương không bỏ lỡ cơ hội: “ Chị Vũ Vân, Oa cả thường dạy em, thời đại này có văn hóa là bình thường, vô văn hóa mới là thời thượng .. Ha ha ha, Oa ca, không phải em trêu anh, em cũng không có văn hóa, anh chẳng phải hay nói mù chữ mới là cao thượng à ... Ha ha ha ...:
Cả đám lại cười ngã ra đất, Trần Thập Toàn chướng mắt vung tấy tát, Tiêu Thành Cương né vội, không dám nói nữa, nhưng mấy người tới từ cục thì dù Trần Thập Toàn, Hồ Lệ Quân không tiện lên tiếng ngăn cản.
Cười hồi lâu đột nhiên dừng lại, ai nấy sững người, vì vị soái cả kia chỉ hơi cúi đầu, lạnh lùng nhìn bọn họ, ánh mắt nghiêm nghị, ai bị y quét mắt quả như bị ong chích một cái, giờ mới nhớ rằ, hay dở gì người ta còn là tổ trưởng, vội im hết.
Còn Giản Phàm dùng ánh mắt đã khiến cả phòng im phăng phắc, khẽ thở dài đứng dạy, đi ra lấy nước.
Đám đồng đội ngượng ngùng nhìn nhau, thấy mình cười quá rồi, có câu một cái hay che trăm cái xấu, liệu có một cái xấu át trăm cái tốt không? Vừa rồi chi đội trưởng dẫn các lãnh đạo tỉnh xuống nghe Giản Phàm phát biểu, ai cũng có thể sai lầm mà.
Giản Phàm đi lấy nước, sau đó lên vị trí của chi đội trưởng, mặt không nói không cười, Lương Vũ Vân sợ y thẹn quá hóa giận. Quả nhiên Giản Phàm nhấp ngụm nước, vỗ bàn giáo huấn: “ Cười đủ rồi chứ, nói chán rồi chứ, giờ tôi nói, là tổ trưởng, tôi cảnh cáo mọi người ...”
Câu này có vẻ giận rồi, bàn vừa vỗ một cái toàn bộ rùng mình, Hồ Lệ Quân sợ Giản Phàm đáp trả khiến nội bộ mất đoàn kết, cái miệng của y một khi không khách khí e là không ai chịu nổi, định ngăn cản, Thời Kế Hồng kéo xuống, khẽ khẽ lắc đầu. Lương Vũ Vân không ngờ Giản Phàm lại có khí thế mạnh mẽ áp đảo như vậy, chuyện này phức tạp rồi, nếu vì chuyện này mà giận nhau, về sau mọi người khó nhìn mặt.
Có điều Giản Phàm dùng biện pháp đơn giản nhất để giải quyết cục diện, môi mang nụ cười nhẹ giống như đang nói đùa: “ Cảnh cáo mọi người, nếu ý đồ dùng mấy lời mỉa mai châm chích cấp thấp đó để khiến tôi mất mặt thì sai lầm lớn rồi, với độ dày trên mặt của tôi, chỉ là mấy lời trẻ con mà thôi ... Tôi chẳng bận tâm, dù có sai một lần thì sao nào? Sai có gì mà phải sợ? Sai rồi chúng ta làm lại, rút kinh nghiệm để sửa sai . Chúng
ta trăm lần sai nhưng chỉ cần đúng một lần gọi là lập công, nghi phạm đúng trăm lần, sai một lần gọi là xong đời ... Tôi chuẩn bị làm trò cười một lần nữa đấy, có ai muốn làm khán giả không?”