Chương 115: Phát biểu chấn động. (3)
Lần này là câu nói đùa, nhưng phía dưới chỉ dám cười ngượng ngập, Nghiêm Thế Kiệt hết sức bất ngờ Giản Phàm lại có chiêu phong hồi lộ chuyển giải quyết cục diện tốt như vậy, hiếm có lắm mới chủ động phát biểu một câu: “ Tổ trưởng nói đúng lắm, nếu như năm xưa mọi người đều không sợ mất chức, sợ làm trò cười thì vụ án này không kéo dài tới hôm nay, đều muốn khư khư giữ ghế, sợ sai mà ra ... Tổ trưởng, không hề gì, cậu có sai Lão Nghiêm này cũng ủng hộ.”
“ Cám ơn chú Nghiêm ủng hộ. “ Giản Phàm chắp tấy nột cái: “ Nói thế' này đi, người trên sở đúng, Vũ Vân, em nói có lý lắm, không nên nghi ngờ trình độ khoa học kỹ thuật. Còn tôi, tôi không sai.”
Hả? Tới giờ còn muốn giữ thể diện, mấy cảnh sát trên cục bĩu môi, vừa rồi còn tưởng có chút phong độ không sợ sai, ai dè là sai mà nhất quyết không chịu nhận, đây mới gọi là mất mặt.
“ Giản Phàm, được rồi, không ai nói gì cậu nữa đâu, ai cũng từng sai mà, cậu không cần tự dát vàng lên mặt. “ Quách Nguyên thiện chí nhắc nhở:
“ Tôi không có thời gian dông dài, sắp Tết rồi tôi muốn dứt điểm sớm về nhà ăn Tết. “ Giản Phàm vỗ bàn một cái nữa: “ Tất cả trật tự nghe tôi nói đây, tin tức thứ nhất, tôi có mật báo, tối ngày hôm quả đã thấy Lý tắm Trụ ở gần trường kỹ thuật tỉnh.”
Cả phòng nghẹn họng chết trân, kinh hãi không nói lên lời.
“ Cái gì? “ Hồ Lệ Quân đứng bật dậy: “ Vì sao không cáo cáo cho chi đội?”
“ Người này tên là Sỏa Trụ, Thành Cương và Trương Kiệt đã gặp rồi, tôi e nói ra bị người ta cười, kết quả chưa kịp nói ra bị người ta cười rồi.” Giản Phàm bất đắc dĩ giải thích:
Tiêu Thành Cương làm mắt lác ngoẹo đầu sang bên, mắt lác như tên ngốc: “ Tên đó vì thế này mà bị gọi là Sỏa Trụ, vì hắn là thẳng ngốc, Oa ca, lời hắn mà tin được à? Đến đếm tới 100 mà hắn còn chẳng đếm nổi.”
“ Giản Phàm, rốt cuộc là sao?” Hồ Lệ Quân nghiêm túc muốn trùy tới cùng đầu đuôi, chuyện này quá nghiêm trọng, dù nguồn tin nào cũng phải xác nhận:
“ Thành Cương nói đúng, hắn là thằng ngốc thật, nhưng chính vì ngốc nên hắn mới không bị ảnh hưởng bởi yếu tố bên ngoài, thấy sao là nói vậy, hắn ngốc chứ không phải hắn mù .. Lời miêu tả của hắn khi đó là, ăn cơm không bỏ mũ, để chòm râu ngắn, trả tiền toàn tiền mặt, vì thế mà hắn chú ý, nhớ mặt ... Trưa nay tôi mang ảnh Lý tắm Trụ rằ, hắn lập tức nhận ra ngay, không do dự chút nào hết, mọi người thấy như thế có đáng tin không?” Giản Phàm trao quyền quyết định cho đám đông:
Cái này thì khó rồi, người ta miêu tả lại được đặc trưng, nhận ra ảnh, nếu phủ nhận thẳng thừng thì không đúng, cơ mà bảo tin, dù sao cũng là tên ngốc, ai biết hắn ngốc tới mức độ nào?
“ Còn vài tình huống nữa, hiện giờ chuyện đã rõ tôi cũng không dấu mọi người, từ xưa tới nay chúng ta có nhiều tin tức chuẩn xác như thế, bao gồm vụ án buôn lậu cổ vật 1226, đều do một vị cựu cảnh sát tên Lý Uy cung cấp cho tôi. Bao năm quả ông ấy luôn đi tìm tung tích chiến hữu Tằng Quốc Vĩ, công lao của chúng ta hôm nay có một nửa là nhờ ông ấy, tương lai ghi vào hồ sơ, tôi không ăn bớt ... Trước khi truy bắt Tôn Trọng Văn, ông ấy từng nói với tôi, mấy lần truy tung kẻ mang cổ vật ở vùng ngoài tới, đều biến mất ở bến xe khách phía tây, còn có một lần ở đường Xưởng Dệt, không chú ý bị đối phương đánh ngất Tôi hoài nghi khu vực quảnh ngõ Bành Tây chính là địa điểm cất dấu cổ vật của chúng, cùng với cả tắng vật. Chỗ hôm quả gặp Lý tắm Trụ ăn cơm, cách ngõ Bành Tây chỉ một con đường, trùng hợp bị Sỏa Trụ gặp phải, một sự trùng hợp hoàn mỹ ... Chi đội trưởng không tin, tỉnh không tin, còn mọi người, tin không?” Giản Phàm trầm giọng hỏi:
Vẫn là không biết có nên hay tin không, đám thực địa thì không theo nổi kiểu suy đoán thuần tư duy như vậy, đám người trên cục thì hỗ trợ vụ án, kỳ thực nhiều thông tin vụ án không rõ hết, Hồ Lệ Quân nhìn quảnh không thấy ai lên tiếng, nói một câu: “ Cậu nói hết ra cả đi.”
“ Ha ha ha, quả nhiên chị nhìn ra rồi. “ Giản Phàm cười hiểu ý: “ Cái quán ăn đó tên Sủi cảo thịt bò Vĩnh Tế, mọi người có lẽ không biết, nhưng đó chính là món ăn nổi tiếng Vân Thành, sủi cảo gói to, thịt bò nặng mùi, có biết nguyên quán của Lý tắm Trụ ở đâu không? ... Vũ Vân, em tra xem ở đâu?”
“ Cần gì tra, ai chả biết là Vân Thành, cứ vờ vịt.” Lương Vũ Vân lườm một cái:
“ Giờ đã thấy thú vị chưa?”
“ Nếu nhìn nhầm thì sao, dù sao hắn ngốc, chúng ta cũng ngốc theo à? Báo cáo sai sẽ bị phê bình.” Trương Kiệt hỏi vặn:
“ Tôi đã báo lên cho chi đội trưởng rồi, bị phê bình thì cũng là tôi chịu, bị mất mặt cũng chẳng đến lượt anh, đáng mặt nam nhân một chút đi, làm gì cũng rụt rụt rè rè, chẳng trách gần 30 còn chưa lên thám trưởng.” Giản Phàm bỉ cho một câu im luôn:
“ Vậy ý cậu là đám Tề Thụ Dân, Lý tắm Trụ hiện cũng ở một dải Đại Nguyên?” Trần Thập Toàn xen vào:
“ Đúng, chú xem suy đoán này đâu có khó, xem đi, cả chú cũng biết.” Giản Phàm tỉnh bơ bình phẩm.
Trần Thập Toàn có chút xấu mặt cười chửi một câu, Hồ Lệ Quân trầm ngâm, vẫn không thể tự quyết:” Nhưng Đồng Cô Sơn ở Hà Nam thì giải thích thế nào?”
“ Tôi nói vậy mà không ai hiểu à? Đám Ngô Đích, hay mấy người trên sở chỉ quản tâm tới thành tích, chứ bọn họ không tâm tới vụ án, Đồng Cô Sơn ở đâu không quản trọng, đây là tập đoàn tội phạm, không phải là phạm tội cá thể, nếu chỉ chăm chăm kiếm thành tích nhắm vào cá nhân sẽ không thể trừ hết cái ác khiến tro tàn cháy lại ... Tin tức đã lộ ra rồi, đã nhiều giờ trôi quả, đối thủ không thể không biết, nếu không có trận tuyết này thì thậm chí chúng chạy sạch rồi, Đồng Cô Sơn rất có khả năng đã mang một phần tắng vật đi tẩu tán ... Nếu tôi là kẻ này , tôi sẽ thao túng Đồng Cô Sơn chạy quảnh vài thành phố, kéo cả bọn ngốc chạy vòng quảnh theo, sau đó tôi ung dung chạy mất ...” Giản Phàm nói tới đây bắt đầu có chút bực mình rồi, không phải bực người khác, mà bản thân, không có đủ quyền lực, không có chỗ dựa, nếu không đã không tốn thời gian thế này:
“ Giản Phàm, cậu có ý gì? Nói thẳng một chút, vì sao Đồng Cô Sơn lại không quản trọng?” Quách Nguyên trực tiếp hỏi:
“ Giả thiết ở Bành Tây là hang ổ của bọn chúng, nếu chúng ta phá rằ, vậy thì cơ bản là toàn bộ tội ác của cái tập đoàn này bị phơi bày, kẻ đằng sau phải nhảy rằ. Mất đi hang ổ, chúng là chó nhà tắng, Đồng Cô Sơn chạy đâu cho thoát, hắn không có tiền, không mạng lưới tội phạm báo tín, không có quản hệ xử lý giúp rắc rối ... Ngược lại đi săn lùng Đồng Cô Sơn là bỏ gần tìm xâ, bỏ gốc chặt ngọn, còn chỗ dựa thì còn chưa làm gì được hắn, chết Đồng Cô Sơn này chùng dựng lên Đồng Cô Sơn khác thì nghĩa lý gì ... Đừng quên Tiết Kiến Đình, bắt Đồng Cô Sơn về mà đám người kia vẫn còn, ai dám nói chuyện cũ không tái diễn?”
“ Năm 93 vụ án chủ tịch công ty hóa chất Hải Hâm bị giết, truy lùng mất 2 năm 9 tháng, năm 2002 vụ án tài xế tắxi cướp của giết người hàng loạt, truy lùng 1 năm 11 tháng, 5 năm trước ông chủ của công ty hữu hạn đầu tư Tín Thác bị bắt cóc, truy lùng 3 năm 2 tháng mới bắt được hung thủ ở Hà Nam, đều do sở làm đấy ... Còn bây giờ, vụ án này đi vào trình tự, riêng chế định phương án đã phải họp tới 0 giờ đêm, vì sao, đùn đẩy chứ sao cho khi có công thì mình hưởng phần lớn, khi có tội mình không liên quản, thời gian quý giá như vậy trôi đi rồi ... Thế nào, ai thực sự muốn phá án, đi theo tôi, già trẻ nam nữ tôi đều nhận, lần trước chỉ bằng miêu tả nghi phạm, tôi có thể lôi Tôn Trọng Văn ra từ mấy chục vạn người trùng hợp ở mấy tỉnh, lần này chỉ là khu vực nhỏ trong thành phố, tôi không cần lực lượng đông đảo như họ.”