Hắc Oa

Chương 116: Cùng nhau lên cao. (1)

Chương 116: Cùng nhau lên cao. (1)

Giản Phàm nói xong, cả phòng im lặng, nhiều người nhéo cắm, nhíu mày trầm tư, tuy phá án phải dựa vào chứng cứ, nhưng trực giác cũng rất quản tọng. Mà bằng vào những điểm khả nghi và trùng hợp Giản Phàm nói rằ, tuy chưa thể tạo thành chứng cứ, nhưng đúng là có mức độ hoài nghi nhất định.
Thấy người khác có vẻ xuôi xuôi, Trương Kiệt hơi chột dạ, sợ người khác bị kích động nghe theo Giản Phàm thì mình cũng khổ theo. Kể cũng khổ cho hắn, sắp Tết rồi, dính vào một cái có khi là mất luôn Tết, vừa đi xâ một chuyến xong, lỡ dính việc này không biết tốn bao lâu, về nhà vợ đóng cửa nhốt bên ngoài không chừng, nói lớn: “ Đừng dụ dỗ người tắ, khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi một chút, cậu đừng có mà chuốc lấy phiền phức cho chúng tôi.”
“ Bằng vào cái loại như anh, người tốt thì coi anh là kẻ xấu, kẻ xấu thì nghĩ anh là cảnh sát, có đi cũng không được tích sự gì, anh và Thành Cương biến sang một bên ... Hôm nay tôi nghiêm túc mời chú Nghiêm, dì Thời cùng mọi người ra tắy, không ai có hứng thú sao?” Giản Phàm xúi bẩy, Nghiêm Thế Kiệt và Thời Kế Hồng gật đầu, với họ mà nói đúng sai không quản trọng nữa, vì ân tình cá nhân với Giản Phàm nên họ sẽ giúp, nhưng những người khác thì chẳng phản ứng gì, Giản Phàm gặp khó, đám Đường Đại Đầu chỉ lo ăn nhậu, y không còn ai để dùng, nếu không chẳng buồn tốn nước bọt:
“ Không ai có chút cảm giác chính nghĩa nào sao? Chẳng lẽ để nghi phạm tiêu diêu ngoài vòng pháp luật, không có chút áy náy nào?” Giản Phàm tỏ vẻ thất vọng:
“ Nếu Sỏa Trụ sai, không có cái hang ổ đó thì cậu nói làm sao? “ Trần Thập Toàn thấy Giản Phàm quá liều, sai một cái là uy tín mất sạch, nên rào trước cho chắc:
“Tôi nói rồi, nếu sai thì tôi lại bêu xấu một phen, còn mọi người, đặc biệt là Tiêu Thành Cương, Trương Kiệt, Quách Nguyên, ba người có cơ hội tha hồ mà xỉ nhục, chế nhạo, muốn làm gì tôi thì làm, thế nào? Hay muốn tôi pha trà rót nước cho nữa.” Giản Phàm cười nhạt:
“ Cái này có thể suy nghĩ.” Trương Kiệt và Tiêu Thành Cương nghe là mừng ngay, lần này Giản Phàm sai là có thể cười tới cuối đời, thi thoảng còn bắt chẹt được bữa cơm:
Hai thằng ngốc này là dễ dụ nhất, Giản Phàm chỉ cần vài câu là khiến chúng từ bỏ nguyên tắc, quảy sang Lương Vũ Vân:” Em gái, không định ủng hộ anh trai mình à, định bỏ cơ hội chứng minh anh là kẻ ngốc à, nếu chứng minh thành công, em sẽ mãi mãi có cớ trêu anh rồi, không có thu hoạch gì, anh bảo thằng béo mang cho em một bao tải đồ ăn vặt ở Ô Long để đền bù vất vả, chịu chưa?”
“ Anh nói đấy nhé. “Lương Vũ Vân bị đánh trúng điểm yếu, nghĩ tới ăn là gật đầu luôn:
Giản Phàm biết lo lắng của Hồ Lệ Quân là gì, tiếp tục nhử: “ Chị Hồ, lần này chị chỉ huy, mọi thứ đúng theo quy trình, không đi trái nguyên tắc cảnh sát của chị, thế nào? Còn phía chi đội trưởng, tôi sẽ nói là hiệp trợ điều tra bình thường, chúng ta có thể xin quân từ đội trưởng Tần và đồn công an Bành Tây, lấy danh nghĩa tăng cường trị an trước Tết, vậy là chúng ta đã có danh nghĩa đàng hoàng, không phải là hành động chui, không quả cấp trên, chị thấy sao?”
Hồ Lệ Quân bất kể về tư cách hay năng lực đều có thể lãnh đạo đám cảnh sát già trẻ này, điểm yếu của cô là nghiêm túc, một cảnh sát được đào tạo từ đại học chính quy, nguyên tắc tổ chức rất cao, xưa nay luôn tìm cách uốn nắn Giản Phàm bỏ con đường tà đạo, điều tra phá án theo cách chính thống. Có thể nói là giống Lương Vũ Vân, là vấn đề bảo vệ tự tôn nghề nghiệp của mình lớn hơn đúng sai.
Bởi thế nghe Giản Phàm giao quyền chỉ huy cho mình, đứng dậy nghênh đón ánh mắt của mọi người, đứng lên nói với giọng kiên quyết:” Tôi đồng ý với ý kiến của Giản Phàm, trước khi chi đội hạ mệnh lệnh mới cho chúng tắ, trọng điểm công tác là tăng cường công tác ‘phòng chống cháy nổ, phòng chốn trộm cắp, phòng chống mất trật tự trị an’ ở khu Bành Tây ...”
Đúng là dân chuyên nghiệp có khác, lập tức có thể biến hành động trái lệnh bất hợp pháp thành hoạt động chính quy ngay.
Vậy là xong rồi, Giản Phàm cười thầm.
Đùng 16 giờ, một đoàn người từ đội trọng án, đại đội một, điều lực lượng cảnh sát trực ban ở đồn cảnh sát Bành Tây, tổng cộng hơn 20 người, chia làm 4 tổ, già trẻ nam nữ phối hợp, ngày cả Nghiêm Thế Kiệt và Thời Kế Hồng cũng mặc cảnh phục, đội tuyết lớn tụ tập ở đường vành đai phía nam, do Hồ Lệ Quân phát biểu động viên tiền chiến, sau đó bọn họ mang bảng biểu đăng ký kiểm tra an toàn dịp Tết lên đường ...
Rồi, bao lần gặp họa chưa chừa, lại lần nữa bị cái miệng của Giản Phàm lửa, số người bị lừa càng ngày càng đông.
“ Đứng lại ... Đừng chạy!”
“ Đứng lại ... Cảnh sát đây!”
Cửa vừa mới mở rằ, người mở cửa vừa mới thấy bóng dáng cảnh sát liền co chân chạy, không ngờ bị bốn năm cảnh sát đồng loạt quát tháo trấn áp bao vây. Tiêu Thành Cương nhanh chóng lao tới chặn cửa, những người khác khống chế kẻ giống nghi phạm vào phòng trực ban, rồi, trong phòng khói thuốc mù mịt như tiên cảnh, sáu người tụ tập quảnh bàn đánh mạt chược, tiền rơi tán loạn ở mặt đất, chưa kịp cất ...
“ Đừng im, móc hết thứ trên người rằ.”
“ Anh ... Còn cả anh nữa, nhìn cái gì? Úp mặt vào tường.”
“ Anh kia, nhét gì vào giày đấy? Tôi thấy rồi đấy, mau mang ra đây.”
Tiêu Thành Cương dẫn theo hai người đồn công an, toàn là người quen thuộc với nghề, thoáng cái đã lục soát moi sạch sẽ cái tụ điểm đánh bạc này, ngày cả tiền nhét vào quần sịp cũng bắt lấy rằ, nhìn là biết làm chuyện này suốt. Giá trị xới bạc lên tới mấy vạn đồng, hai cảnh sát ở đồn sáng mắt, không ngờ rằng chẳng ôm cây cũng có thỏ tới, bình thường cái đám này mà không ai tố cáo khó bắt, hôm nay bắt tại trận.
Hai cảnh sát thu gom dụng cụ đánh bạc, đếm tiền, trong quá trình "đếm" đó, thất thoát một ít là khó tránh khỏi, mà con bạc thì mong số tiền đánh bạc ít đi chứ ai mong hơn, nếu là hành động thống nhất chỉ huy, bọn họ có khi không dám động chân động tắy, chứ loại chuyện bắt thỏ hoang thế này, tất nhiên là không bỏ quả.
Lương Vũ Vân nhìn hai cảnh sát ở đồn nịnh bợ đám hình cảnh Tiêu Thành Cương, dấm dấm dúi dúi đưa cho nhau cái gì đó, không muốn cùng một giuộc với bọn họ, bấm bộ đàm báo cáo: “ Tổ ba báo cáo, xưởng thủy tinh Hà Nguyên, bắt được tụ điểm đánh bạc.”
Tổ của bọn họ đã đi hơn một tiếng, tra 9 nhà, không phát hiện ra cái gì, đừng nói là nghi phạm, ngày cả người cũng hiếm thấy được, giờ bắt được một nhà lại là đánh bạc.
“ Đánh bạc giao cho đồn công an xử trí, tiếp tục men theo đường Đại Chúng tra xét. “ Trong bộ đàm truyền ra giọng Hồ Lệ Quân:
“ Tổ một báo cáo, trạm vật liệu Tây Thành không ai trực ban, không phát hiện điều gì khác thường.”
“ Tổ hai báo cáo, xưởng in ấn Đằng Phi, trực ban nguyên quán Đại Nguyên, không có gì khác thường.”
“ Tổ bốn báo cáo, nhà máy ngũ kim Phú Cường chỉ có một ông già trực ban, nguyên quán Đại Nguyên, không có gì khác thường.”
“ Tổ năm báo cáo ...”
Quách Nguyên, Tiêu Thành Cương, Trần Thập Toàn, Trương Kiệt cùng với Vương Minh, Cao Ái Quân điều từ đại đột một mỗi người dẫn một tổ, hình thành vòng vây, từ nhiều phương hương đồng loạt kiểm tra, hơn một tiếng rồi, trừ phát hiện ra bốn bàn rượu ba sới bạc thì không có gì khác thường.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất