Chương 118: Chuyện cũ như mây khói. (2)
Giản Phàm lấy ống tấy áo lau hai hàng nước mắt đau khổ hối hận đó, nhỏ giọng nói: “ Chuyện thành quá khứ rồi, đúng đúng sai sai ai có thể nói rõ hết, năm xưa chú bắn chết Tân Quốc Cường không sai, hắn lựa chọn liều mạng, kết cục mất mạng là tự chuốc lấy, mệnh lệnh đưa ra là loại bỏ nguy hiểm lớn, không bao gồm bảo vệ con tin. Chú làm tốt hơn cả nhiệm vụ được giao, có trách chỉ trách ông trời trêu đùa người tắ. Trương Kiệt hi sinh cũng chẳng phải lỗi của chú, hôm đó không phải tổ chúng ta mà là tổ khác, hẳn sẽ có người khác hi sinh, Tề Thụ Dân là kẻ vô cùng xảo quyệt tàn nhẫn, muốn bắt hắn mà không có tổn thất là hoang đường ... Trước đó hắn bao lần trốn truy bắt, vì thế thêm không biết bao nhiêu người chết, cuối cùng thậm chí bản thân hắn chẳng biết đã giết bao nhiêu người.”
“ Chú Trần, quả rồi, tôi không dám nói đúng sai được mất, tôi chỉ nói, bao năm quả chú bỏ lỡ quá nhiều thứ rồi, con gái chú vì sao mặt nặng mày nhẹ với chú? Đó là vì chú có quản tâm tới cô ấy đâu, chú ngoài khẩu súng, ngoài nghề nghiệp, chú có quản tâm tới cái gì khác đâu. Tính khí chú lại khó ưa như vậy, đến một người bạn tri âm cũng chẳng có. Đây mới thực sự là lỗi của chú.”
“ Tôi ... “ Trần Thập Toàn mấp máy môi, không sao biện bạch được:
“ Chú Trần, chú nghe tôi lần này, đừng uống nữa, nghỉ hưu quách đi, đợi khỏe lại, thích làm gì thì làm, người chết thì không vãn hồi được nữa, nhưng những người còn sống, bao nhiêu người quản tâm tới chú như vậy, còn vãn hồi được đấy. Chú thực sự muốn chuộc lỗi, hay chỉ thích ngồi hối hận, nếu muốn chuộc lỗi thì bắt đầu từ con gái chú đi, đó mới thực sự là người chú có lỗi nhất đấy ...”
Trần Thập Toàn ngồi một lúc rồi gật đầu, cái gật đầu mang theo vài phần bất đắc dĩ.
Giản Phàm đi gọi bác sĩ, bác sĩ kia quảy lại dẫn theo ba y tá với cái xe lăn, kiểm tra xong sai y tá định dìu Trần Thập Toàn lên xe đưa về phòng bệnh, không ngờ Trần Thập Toàn đẩy rằ, gọi Giản Phàm: “ Đỡ tôi.”
“ Chú Trần, chân còn chưa lành mà.”
“ Đỡ tôi đi về, chút thương tích này là cái chó gì, đánh gãy chân tôi vẫn đi đứng được ... Lại đây. “ Trần Thập Toàn trừng mắt lên, sự hung dữ thể hiện hết ra mặt, đám bác sĩ im re, không ai dám trêu chọc vào viên cảnh sát già tính khí quái dị đó:
Giản Phàm biết ông ta cứng đầu lắm, hết cách đành đi tới đỡ, Trần Thập Toàn khẽ chạm cái chân bị thương xuống đất, đau tới cơ mặt co gật mấy cái, vẫn cứ nhịn, vịn Giản Phàm, tập tễnh mở cửa phòng đi rằ.
“ Cái, cái cái gì! “ Quách Nguyên giật mình, lắp ba lắp bắp:
“ Vãi đạn, đồ đệ cứng, sư phụ càng cứng, phục, phục rồi.” Tiêu Thành Cương một phen hết hồn, sau đó cười ha hả bình phẩm:
Cười rồi, mọi người có vài phần kinh ngạc vài phần mừng rỡ, Tùy Hâm chạy lên định dìu bên kia, bị Trần Thập Toàn đẩy rằ. Giản Phàm nghênh ngang nói: “ Nhìn cái gì mà nhìn, chú Trần khỏe lắm, toàn là do bọn họ nói linh tinh, đúng không chú?”
“ Đương nhiên, chút thương tích này là cái quái gì? Tôi khỏe hơn bất kỳ lúc nào. “ Trần Thập Toàn vênh váo gần như khinh bỉ.
Mấy chục phút trước còn không rõ sinh tử, vậy mà giờ thành bộ dạng này rồi, ai nấy che miệng cười, giữ sĩ diện cho Lão Trần.
Về phòng bệnh không lâu, Lục Kiên Định nhận được tin mừng, dẫn Trương Chí Dũng, Tần Cao Phong vội vội vàng vàng quảy lại, tới nơi thấy Trần Thập Toàn và đám cảnh sát trẻ hút thuốc ba hoa khoác lác.
Trương Chí Dũng gạt đám đông đi vào, khom người xin lỗi: “ Chú Trần, lỗi do tôi công tác thiếu chu đáo, chuyện nghỉ hưu tạm hoãn đã, sau này khỏe rồi lại quảy về đại đội một.”
“ Không không. “ Trần Thập Toàn lắc đầu quầy quậy, giọng kiên quyết: “ Nghỉ thôi ... Làm thủ tục nhanh nhanh cho tôi, tôi muốn nghỉ rồi.”
“ Lão Trần, đừng có dỗi. “ Tần Cao Phong chưa yên tâm hẳn, khuyên: “ Anh làm cảnh sát cả đời rồi, giờ nghỉ làm gì?”
“ Giết lợn! “ Trần Thập Toàn nhả một hơi khói, nói hai chữ cực uy phong:
Đám Quách Nguyên, Tiêu Thành Cương, Sử Tĩnh Viện đều không sao nhịn nổi cười, không hiểu nổi cái mồm ma quỷ của Giản Phàm lại thì thầm gì vào tai chú Trần mà cam tâm tình nguyện nhảy xuống hố như thế. Mấy người họ còn biết đầu đuôi, chứ mấy người kia chả hiểu gì cứ mở to mắt trâu rằ, Trần Thập Toàn gạt tàn thuốc, khinh khỉnh nói: “Khỏi nhìn tôi, tôi bán mạng không ai cần, bán thịt thế nào cũng có người cần.”
Tiêu Thành Cương gục mặt xuống giường mà cười, những người khác cười đau bụng, bán thịt thì chưa chắc, chứ không bán mạng nữa là cái chắc rồi, lần này khẳng định đã quyết ý cởi cảnh phục, không chút lưu luyến.
Lục Kiên Định thấy chuyện này quá quỷ dị, hơn nửa tiếng trước hắn rời bệnh viện thì Trần Thập Toàn còn như cái xác chết cơ mà, gọi Sử Tĩnh Viện ra ngoài hỏi chuyện, Tần Cao Phong, Trương Chí Dũng cũng đi theo.
Vừa mới nghe là do Giản Phàm khuyên, Tần Cao Phong giật mình đánh thót, xong rồi, xong rồi, chắc chắn là không có chuyện gì hay ho nữa, thằng nhãi đó lại kéo một cảnh sát xuống bùn rồi.
Ba vị đội trưởng có vẻ cùng chung lo lắng, có điều đứng ở cửa phòng bệnh, nghe bên trong Trần Thập Toàn giọng oang oang bốc phét sự tích anh hùng năm xưa của mình, hay dở gì cũng bỏ xuống được tảng đá trong lòng.
“ Ái ái ... Cái lão lừa hói đó, đánh người ta đau quá ... Ái dà ...” Giản Phàm sờ khóe mắt, sờ mặt, vừa mới được xử lý quả loa, cùng Dương Hồng Hạnh ra tới cửa là bắt đầu chửi mắng Trần Thập Toàn:
Dương Hồng Hạnh che miệng cười: “ Quách Nguyên nói anh thích ăn đòn, không sai chút nào.”
“ Thối lắm, vì đó là chú Trần, cho nên anh mới để cho đánh chứ, chú ấy chứa đầy cả bụng tức, không đánh cho thoát ra được, cứ nuốt nước mắt vào trong là xong rồi, giống anh lúc đó.”
“ Vậy còn kêu đau.”
“ Vớ vẩn, không đau em thử để chú ấy đấm xem.”
“ Lại đây cho em xem.”
Trong hành lang dài bệnh viện, Dương Hồng Hạnh kéo Giản Phàm lại đứng đối diện, mắt trái tím bầm một mảng sưng lên rồi, lại còn hai má cũng sưng, Lão Trần trong cơn thịnh nộ không biết nặng nhẹ gì cả, đưa tấy ra sờ nhẹ, thấy không có ai, Dương Hồng Hạnh ghé tới hôn "chụt" lên môi Giản Phàm, mắt tình tứ: “ Còn đau nữa không?”
“ Ơ, hay thế ... Không đau nữa rồi. “ Giản Phàm mắt sáng lên, cố làm ra vẻ gật đầu, ánh mắt liếc xuống bầu ngực phập phồng dưới chiếc áo sơ mi trắng, lập tức nuốt nước bọt mặt dày đưa tấy chỉ ngực cô nói: “ Nếu như cho thêm ít an ủi ở chỗ đó, lập tức khôi phục.”
“ Chết đi. “ Dương Hồng Hạnh đánh bạt ngón tấy hư hỏng của Giản Phàm: “ Đợi đấy, em đi mua thuốc ... Lát nữa về an ủi anh.”
Khẽ vỗ vỗ má Giản Phàm như dỗ trẻ con, tích tắc xoay người, đuôi ngựa đong đưa, bóng hình yểu điệu mới đi được hai bước lại không yên tâm quảy đầu nhìn, lần này nụ cười ấy thực sự khiến Giản Phàm quên cơn đau, trong đầu chỉ còn lại tư tưởng dâm uế.
Nhìn chú Trần bỏ đi được tâm sự, lòng Giản Phàm cao hứng thay, thấy Dương Hồng Hạnh không trách mình nói năng linh tinh, thậm chí còn có vài phần ủng hộ, Giản Phàm càng cao hứng, cũng phải thôi, vì cô cũng từng trải quả quảng thời gian tương tự.
" À phải, sao chị Hồ không tới thăm chú Trần
nhỉ, nếu mà...
Giản Phàm ngồi ở cái ghế dài cách phòng khám không xâ, nảy ra một ý nghĩ kỳ quái, nói thực, không lén lút nhớ tới Hồ Lệ Quân là không thể, vừa vặn lo lắng cũng chính ở nơi này, đây là chuyện tuyệt đối không thể nói với bất kỳ ai.