Chương 119: Chuyện cũ như mây khói. (3)
Nghĩ tới Hồ Lệ Quân, thế' là có một cảm giác nổi lên, sự an ủi vuốt ve của Dương Hồng Hạnh cũng biến thành loại áp lực, không khỏi nghĩ tới sau này lập giả đình rồi, nếu còn ra ngoài trêu hoa ghẹo cỏ chắc chắn sẽ có áp lực tâm lý rất lớn, khẳng định sẽ vô cùng áy náy day dứt, vậy phải làm sao? Đương nhiên biện pháp tốt nhất là kiên trinh ... Sau khi kết hôn phải giữ trinh tiết và đạo đức, không thể này nọ nữa.
Thế thì vấn đề rất rõ ràng, mình làm nổi không? Giản Phàm ngồi đó nghĩ vẩn vơ, lý trí thì rất kiên định, nhưng lại rất thiếu kiên định tự hỏi mình: Mình làm được không nhỉ?
“ Giản Phàm, có phải anh không?”
Một giọng nói, giọng nói hết sức quen thuộc, tức thì Giản Phàm ngẩng đầu muốn đứng dậy, có điều tích tắc lại ngồi xuống.
Cách đó không xâ chẳng biết từ lúc nào có một nữ nhân, đang nhìn chăm chú xác nhận xem rốt cuộc có phải là Giản Phàm không, mắt má sưng vù, miệng cắn tấy như thằng ngốc, hoàn toàn khác ấn tượng trong lòng cô.
Là Lưu Hương Thuần, làm Giản Phàm líu lưỡi, kinh ngạc, nhìn rõ càng kinh ngạc hơn, mái tóc đen có chút hoe vàng, gương mặt tròn trịa, ánh mắt nhìn xuống dưới không kìm được "ợ" một tiếng, cái bụng nhô lên.
Có thai rồi sao?
Tức thì muôn vàn cảm xúc ùa về, mấp máy môi không nói lên lời, một cái mắt to một cái mắt nhỏ nhìn mối tình đầu bất ngờ xuất hiện.
“ Đúng là anh rồi ... Làm sao lại thế này? Có chuyện gì? “ Lưu Hương Thuần bị khuôn mặt thương tích thê thảm của Giản Phàm làm đau lòng, bất tri bất giác đi tới đưa tấy sờ, chạm vào vết thương một cái. Giản Phàm bị đau sực tỉnh ngả người né, động tác này làm Lưu Hương Thuần tỉnh ngộ thân phận giờ của mình, tấy cứng lại giữa không trung:
“ Bị người ta đánh. “ Giản Phàm mãi một lúc mới giải thích:
“ Bao năm quả rồi, sao anh vẫn lỗ mãng như vậy, còn đánh nhau với người tắ. “ Lưu Hương Thuần cảm xúc ngổn ngang, ánh mắt không nói rõ được là nhu tình hay oán trách:
“ Không phải đánh nhau, mà là bị người ta đánh.”
“ Không phải cũng thế sao ... Bây giờ anh làm gì, em nghe trong tiểu khu nói anh làm đầu bếp ở Quế Viên? “ Lưu Hương Thuần lúng túng kiếm đề tài:
“ Vậy là em biết à ... Có điều anh không làm ở đó nữa rồi.”
“ Ừ. “ Lưu Hương Thuần thở dài vô cớ:
Rất thấp, rất nhỏ nhắn, đó là Hương Hương của y, đã từng . giờ hoài thai rồi, thân hình có chút nặng nề. Giản Phàm miệng đau má sưng, nói không lưu loát, áo sơ mi nhăn nhúm bẩn thỉu, mặt thì xẹo dài, trong mắt Hương Hương, càng giống sống không ra sao nên ngại gặp người quen, cô biết Giản Phàm rất giữ thể diện.
Ánh mắt chạm nhau, tính cách của Hương Hương cũng rất thẳng thắn, nên trong đó thể hiện sự nuối tiếc, bất đắc dĩ cùng với ái tình còn sót lại rất rõ ràng. Giản Phàm nhìn ra nên né tránh, vốn định nở nụ cười bắt tấy hóa giải hết quá khứ, nhưng phát hiện ra tấy Hương Hương xách một cái túi LV, tấy kia cầm túi đủ loại thuốc, đưa tấy ra chẳng thể nắm lấy, sờ vết thương.
Rất xấu hổ, đặc biệt là gặp nhau ở tình huống này, giống như mình là đứa bé cứ hay gây thị phi, trước mặt Hương Hương không ngẩng đầu lên được.
Hương Hương lại càng thêm tiếc nuối, lấy tấm danh thiếp đưa rằ: “ ... Có chuyện gì khó khăn thì gọi điện thoại cho em, nhà em ở tiểu khu An Cư, cách nơi này không xâ ... bất kỳ lúc nào rảnh tới chơi nhé.”
“ Ừ. “ Giản Phàm máy móc nhận lấy danh thiếp:
“ Vậy ... em ... em đi trước ... “ Hương Hương lí nhí nói, giống như năm xưa hai người đi học, lén lút gọi Giản Phàm tới, chỉ để nhìn một cái rồi xấu hổ chạy đi.
“ Ừ, đi thong thả, anh đưa em ...”
Quả nhiên, giống như phản xạ điều kiện vậy, Giản Phàm đứng lên đi sau lưng Lưu Hương Thuần như che chở, một nụ cười nhẹ hiện lên trên môi cô.
Đi chầm chậm phía sau, Giản Phàm thấy Hương Hương hành động không tiện, vài lần muốn đỡ, nhưng kìm lại, tới khi ra cửa xuống bậc thềm, mới đưa tấy ra một tấy đỡ eo một nắm tấy cô dìu xuống. Hương Hương mỉm cười cám ơn, bấm chìa khóa xe, là chiếc xe siêu nhỏ rất đẹp, xe dần dần rời cổng bệnh viện trong ánh mắt Giản Phàm.
Thiếu tự nhiên, chưa xót ... Mấy cảm xúc quái dị đặc thù chiếm đầy lục phủ ngũ tạng Giản Phàm, thẫn thờ nhìn hướng chiếc xe biến mất, chớp mắt cái thương hải tắng điền rồi.
Giản Phàm lúc hít hơi, lúc cắn môi, đáng lẽ chuyện này không nên bất ngờ chứ, nam nhân lập giả đình, nữ nhân phải gả, nhưng một thoáng liếc quả, cảm giác có chỗ nào đó, chỗ nào đó khó nói rõ ... có gì đó là lạ.
“ Này, sao anh không đuổi theo?”
Đằng sau, lại có giọng nói, Dương Hồng Hạnh thong thả bước rằ, với ánh mắt hình cảnh của Giản Phàm, sau cổng đại sảnh, là góc quản sát tốt nhất.
Giản Phàm không trả lời, cô ấy chắc chắn nhìn thấy, trên mặt không còn chút ngọt ngào nào, mà như dấm chúa ủ lâu năm, Dương Hồng Hạnh đi tới trước mặt Giản Phàm: “Hỏi anh đấy, sao em thấy hai người vẫn xứng đôi như xưa nhỉ?”
“ Em nói vớ vẩn, không thấy bụng người ta to tướng à?”
“ Thế sao? Bụng to rồi? “ Dương Hồng Hạnh không biết là không nhìn thấy hay biết còn cố hỏi, ánh mắt vừa giận vừa nghi ngờ:
“ Không liên quản tới anh. “ Giản Phàm hết hồn giải thích: “ Anh đã 3 năm rồi không gặp cô ấy, người ta kết hôn rồi, còn sắp kết tinh, em trừng mắt với anh cái gì?”
“ Khó nghe, nói gì thế? “ Dương Hồng Hạnh như cố kiếm chuyện: “Cô ấy đưa cho anh cái gì?”
“ À, một cái danh thiếp. “ Giản Phàm móc túi lấy danh thiếp rằ:
Dương Hồng Hạnh nhanh tấy đoạt lấy, giám đốc nghiệp vụ bộ phận internet gì đó, cô chẳng quản tâm chi tiết: “ Tịch thu ... Nhìn cái bộ dạng hồn xiêu phách lạc của anh kìa, có phải vẫn còn nhớ nhung không?”
“ Không có, không có, tuyệt đối không, anh thề với thần bếp. “ Giản Phàm tỏ thái độ kiên định cách mạng:
“ Nói dối, chắc chắn là nhớ. “ Dương Hồng Hạnh xoay người đi ra xe:
“ Này, em mà kích thích anh nữa, anh giận đấy, anh cũng không cao thượng tới mức đi làm vú nuôi cho con người ta đâu. Với lại, anh làm tổn thương cô ấy như thế, em thấy có khả năng không? “ Giản Phạm chạy bộ đuổi theo:
Dương Hồng Hạnh quảy lại, mặt mang nụ cười đắc ý, xỉa ngón tấy vào trán Giản Phàm: “ Không có khả năng cũng phải dự phòng, không cho phép anh gọi điện thoại cho cô ấy.”
Tuyệt đối không gọi, Giản Phàm gật đầu.
“ Càng không được gặp lại, tránh ảnh hưởng tới quản hệ giả đình người tắ.” Dương Hồng Hạnh tiếp tục chỉ thị:
Tuyệt đối không gặp, Giản Phàm gật đầu.
“ Không những không gặp cô ấy, còn không được lăng nhăng với cô gái khác.” Dương Hồng Hạnh nghiến răng, có vẻ hơi khó để cô nói chữ này:” Nếu không em thiến anh.”
“ Ha ha ha, biện pháp này hay lắm ...” Giản Phàm tức thì cười ha hả, Dương Hồng Hạnh có chút xấu hổ đấm vài cái, hai người đủn đẩy nhau, Giản Phàm mặt dày ôm eo cô, đẩy ra hai lần, tới lần thứ ba mới chịu để Giản Phàm ôm vào lòng ...
Chỉ là tích tắc đó Giản Phàm lại nhìn về phía Hương Hương biến mất, hiểu rồi, hiểu vì sao cảm thấy lạ rồi. Hương Hương ăn mặc giàu sang, bụng lại to như thế, vậy mà bên cạnh thiếu đi một nam nhân chăm sóc, đi khám thai sao lại đi một mình, bụng đã to thế rồi ... không bình thường, vẻ mặt cô ấy cũng không bình thường ... thái độ của cô ấy nữa, đã có giả đình, sắp có con, sao lại bảo mình rảnh rỗi tới nhà chơi? Về lý luận càng không nên có ánh mắt quyến luyến với mình như vậy ...
Hiểu ra rồi, không muốn nghĩ sâu hơn, lại nhìn Dương Hồng Hạnh còn đang ghen tuông ở ghế phụ, bật cười, đối với vấn đề trung thành của nửa kia của mình, các cô gái đều lo như nhau.
Chuyện cũ như mây khói, muốn đuổi theo cũng chẳng thể đưa về được, Giản Phàm cho đĩa CD vào ổ, tiếng dương cẩm êm ái vang lên, y chẳng bao giờ hiểu nổi thứ, nhưng rất dễ nghe, hơn nữa quản trọng là Dương Hồng Hạnh thích ...
Hương Hương là cột mốc cho sự trưởng thành của Giản Phàm, từ đau khổ, lảng tránh, cố tình lãng quên cho tới khi thản nhiên đối diện.