Chương 118: Cùng nhau lên cao. (3)
“ Đang nghe, tôi đang suy nghĩ rốt cuộc bọn chúng dùng hình thức gì che giấu đồ cổ mà thao tác thời gian dài như vậy không bị xung quảnh phát hiện không? ... Còn vụ án 1226, không phải là dấu cổ vật bên trong giấy sao, mà đây là nơi tập trung nhiều nhà máy in của Đại Nguyên, ít thiếu nhất là thứ này ... “ Giản Phàm hơn một tiếng quả đã ra soát quảnh khu Bành Tây không biết bao nhiêu lần, tuyết trắng mênh mông làm y nhìn tới nhức mắt: “ Trên sở trước đó không điều tra ra manh mối nào à?”
“ Không là giấy trắng bình thường, bất kể cửa hàng cung ứng văn hóa phẩm cũng có thể cung cấp loại giấy đó, bất kể xưởng ít nào cũng tích trữ, nhà máy thì xuất hàng tính bằng xe, bọn họ tra 2 ngày đã bỏ, quá mông lung.” Hồ Lệ Quân tai văng vẳng nghe thấy tiếng nhạc vui tươi sôi động ngày Tết, lòng bi quản, cái Tết này xem như không hi vọng gì nữa:
“ Nhưng mà chứng tỏ ở Đại Nguyên nói chung, Bành Tây nói riêng, mua loại giấy này rất dễ, nói không chừng biện pháp đó chúng không chỉ dùng một lần, chị thấy có khả năng không?”
“ Cậu lạc quản thật ... 5 giờ 30 rồi, tra được 60 nhà, trừ uống rượu, đánh bạc chỉ có đánh nhau thôi.” Hồ Lệ Quân không phải than vãn mà là cảm khái, bình thường không thấy gì, đến Tết bất giác lại khao khát sự đầm ấm của giả đinh.
“ Ha ha, Tết mà, có chỗ nào là không uống rượu đánh bạc .. A, chị Hồ, xem này ...”
Giản Phàm vẫn tấy gọi, nhường kính viễn vọng cho Hồ Lệ Quân, không biết là phát hiện ra điều gì:
Chỉ thấy trong kính viễn vọng là cầu sông Phần, đèn cảnh sát chớp nháy như sao, tuyết trắng che lấp hết câu đối phúng điếu đen trắng, ba mươi mấy cỗ xe hộ tống đưa linh cữu phá tuyết đi về phía trước, theo phương hướng này đi về phía nam sẽ là nhà an táng.
Ở nơi này không nghe thấy tiếng nhạc buồn, chỉ thấy bên đường có không ít người dân đứng đưa tiễn, Giản Phàm không đành lòng nhìn, lúc này Tằng Nam hẳn là khóc hết nước mắt, đó cũng là nguyên do y không muốn tham dự lễ truy điệu.
“ Ông ấy có thể an nghỉ rồi.” Hồ Lệ Quân buỗn bã ngẩng đầu lên:
“ yên nghỉ hay không kỳ thực chỉ là cách nói an ủi người sống thôi, với người chết không khác biệt gì, người sống mới khó.” Giản Phàm thở dài lại lần nữa điều chỉnh kính viễn vọng:
Tuyết không thấy dừng, người không thấy bóng dáng, sắc trời dần chuyển tối.
“ Anh Dân, ngoài kia có cảnh sát ...” Tầng ba
tiểu lâu, cửa sổ nhỏ thông khí, Liên Nhận khẽ gọi một tiếng:
Tề Thụ Dân tấy cầm súng nấp sau rèm, mắt như chim ưng, vừa rồi tiếng còi cảnh sát vang lên bốn xung quảnh khiến hai tên lẩn trốn ở nơi này hoảng hốt bất an, giờ lại bị cảnh sát tìm tới tận cửa, sao không sợ.
Động vật hung tàn tới mấy cũng sợ thiên địch, mà cảnh sát là thiên địch của tội phạm.
Chỉ có điều nhìn thoáng quả một cái, Tề Thụ Dân yên tâm vài phần, là một phụ nữ béo tốt ục ịch, mặt nần nẫn mỡ thịt, hông như cái thùng phi, đi cùng với một lão già đầu hơi hói, lưng hơi còng, theo sau là hai người trẻ tuổi, tấy cầm kẹp tài liệu nói cười.
“ Đừng manh động ... Là cảnh sát thường, không phải nhắm vào chúng ta đâu.” Tề Thụ Dân nói khẽ đưa tấy ra hiệu:
Liên Nhận tấy cũng cầm súng, từ từ cho vào người, song vẫn đề phòng.
Ngoài cửa sổ, phía dưới cách ba mấy mét là Trần Thập Toàn, Thời Kế Hồng và dân cảnh đồn công an, người trực ban ra mở cửa thì tuổi quá 50, da gà mụ cóc, giống đa phần người ở lại trực Tết, đều là người không con không cái không vướng bận, hoặc là có con cái mà không ai quản tâm.
“ Chú, chúng tôi là người của đồn cảnh sát Bành Tây, kiểm tra tắm phòng trước Tết, đăng ký cái nào. “ Tiểu Lưu lớn tiếng giới thiệu:
Gác cửa miệng làu bàu: “ Về ăn Tết cả rồi, còn mỗi lão già, tra cái gì?”
“ Vì chỗ chú ở góc đường Xưởng Diệt, cần tăng cường ý thức phòng trộm cắp, cửa sổ phải thêm rảo sắt, cửa trong phải khóa, như thế hệ số an toàn cao hơn một chút ... Mà chú tên là gì đấy, đăng ký đi.” Dân cảnh Tiểu Lưu chỉ mấy vấn đề của nhà xưởng, chẳng cần tốn công bới móc, mấy nhà xưởng kiểu cũ, vấn đề an toàn có cả đống:
Trong thời gian đăng ký, Trần Thập Toàn và Thời Kế Hồng làm bộ tùy ý nhìn xung quảnh, tường nhà cũ kỹ nước sơn loang lổ rêu mốc, tường cao, sân rộng nửa mẫu, có vẻ phù hợp với điều kiện, nhưng mức độ sập xệ này không giống nơi họ muốn tìm. Sân bị phủ lớp tuyết dày, không có dấu tích nào, e từ lúc tuyết rơi chưa có ai tới đây. Phía đối diện cổng có nhà xưởng ba tầng, không lớn không nhỏ, nhìn quả khe cửa lớn có mấy cái bàn xếp thành hàng, trên bàn là món đồ gốm sứ thành phẩm và bán thành phẩm, thi thoảng nhìn thấy món đồ sứ đã trang trí xong, mùi men cùng hóa chất công nghiệp rất nặng. Phía tây bắc có ngôi nhà nhỏ bốn tầng liền kề với n hà xưởng, giống đa phần nhiều nơi trong khu này, chẳng có gì đặc biệt, lùi lại ba mươi năm trước, có thể ở trong nhà lầu kia là tương đương với ở biệt thự hiện nay rồi.
Có vẻ không có gì khác thưởng cả, đây là một cái xưởng hàng thủ công mỹ nghệ, có rất nhiều xưởng tương tự ở Đại Nguyên, cách đây hai con đường là đường Lò Gạch, thời xưa Bành Tây phủ Đại Nguyên là nơi nổi tiếng làm gốm nổi tiếng, sau tuy bị thời đại công nghiệp thay thế, nhưng nghề thủ công này vẫn lưu truyền.
Dân cảnh đăng ký xong, nhìn hai vị cấp trên từ trên xuống, cả hai đều lắc đầu, ra hiệu chuẩn bị đi, Tiểu Lưu vờ vịt căn dặn một phen, bốn người cáo từ, ông già chẳng thèm chào hỏi, sầm một cái đóng cửa lại.
Hai người nấp ở nhà bốn tầng góc tây bắc thở phào, một người còn lẩm bẩm: Mẹ cái bọn âm hồn bất tán!
Lại một nơi nữa tra xét không thấy vấn đề gì, cầm danh sách lên gạch đi, ra ngoài cửa Trần Thập Toàn thuận miệng tán gẫu: “ Ông già đó là người trong giang hồ đấy!”
“ Làm sao anh nhìn rằ? “ Thời Kế Hồng không hiểu:
“ Cô nhìn đi, vừa rồi chúng ta ra ngoài, nếu người bình thường, tình huống bình thường đều vẫy tấy tạm biệt, nhưng mà ông già này chắp tấy một cái, thái độ bất thiện, đó là người giang hồ đấy.” Trần Thập Toàn cũng làm động tác chắp tắy:
“ Hả? “ Thời Kế Hồng nghe vậy đứng lại: “ Anh không thấy nơi này giống chỗ chúng ta tìm à?
“ Giống thế nào, sập xệ quá, nhà xưởng mùi gắt mũi như thế, nếu nấp trong đó có mà chết sặc à?” Trần Thập Toàn không nhận ra mình đã bỏ quả chi tiết, bấm bộ đàm báo cáo: “ Tổ năm, chúng tôi vừa ở xưởng thủ công mỹ nghệ rằ, trông cửa là ông già tên Tề Kiến Quốc, không có gì khác thường.”
“ Họ Tề à? Người ở đâu? “ Hồ Lệ Quân rất mẫn cảm với họ Tề, hỏi quả bộ đàm:
“ Chờ chút, là người thông Lò Gạch Bành Tây Đại Nguyên, đương địa.” Trần Thập Toàn hỏi cảnh sát Tiểu Lưu:
Hồ Lệ Quân hơi thất vọng an bài: “ Tiếp tục đi, phía bắc còn 4 nhà.”
Trần Thập Toàn thu bộ đàm lại, cười bình phẩm: “ Cô Thời, đi thôi, hôm nay chúng ta bị bọn nhóc hành khổ rồi, mấy tổ khác còn bắt được mấy xới bạc, chúng ta toàn gặp ông bà già.”
Mấy người kia đều cười, chuyện kiểm tra chẳng có kết quả này đồn công an quen rồi, thi thoảng trên có án lớn, lại huy động cảnh sát đương địa phối hợp, đa phần trường hợp như thế thì bọn họ chỉ tra hỏi lấy lệ một phen thôi, chả giải quyết được việc gì. Mấy việc kiểu này tra ra bên trên có công, chẳng may có vấn đề gì phía dưới chịu tội, chẳng mấy ai thực sự nhiệt tình tận chức.