Hắc Oa

Chương 119: Được mất khó tính. (1)

Chương 119: Được mất khó tính. (1)

“ Xưởng mỹ nghệ Nhã Trí, đăng ký công nhân có 9 người, mã số xí nghiệp, thuế vụ, giấy phép kinh doanh các loại đầy đủ, không có vấn đề. Vốn đăng ký 15 vạn, từ đồn đồn công an, sở thuế, sở công thương đều không có ghi chép vi phạm nào. “ Hồ Lệ Quân vì nghe thấy họ Tề, vẫn cẩn thận yêu cầu nhân viên ở lại đội trọng án ra soát thông tin, bật bộ đàm cho Giản Phàm nghe cùng:
“ Vậy là có vấn đề rồi. “ Giản Phàm lập tức chú ý:
“ Chỗ nào?” Vài thông tin đơn giản vậy, Hồ Lệ Quân không thấy vấn đề gì:
“ Chị không thấy à, chúng ta tra mấy chục nhà rồi, không giấy phép kinh doanh hết hạn thì nợ thuế, thậm chí chẳng đăng ký gì cả, công nhân toàn làm chui, vấn đề cả đống như đánh nhau, cờ bạc ... Một xí nghiệp mà sạch bong thế này là lần đầu.” Giản Phàm cảm giác mình hơi đa nghi:” Chị thấy liệu đáng nghi không?”
“ Không thể vì người ta không có vấn đề gì mà thành vấn đề chứ, thời buổi này làm ăn thành thật nghiêm túc cũng thành vấn đề rồi sao?” Hồ Lệ Quân lắc đầu có chút trách móc:
“ Chị nói đúng, thời buổi này đảo lộn hết rồi, ra đường làm người tốt còn bị người ta nghi, sống thật thà bị coi là ngu xuẩn, kẻ gian trá thì được khen ngợi ... Ài. “ Giản Phàm cười xuả đi nghi ngờ không nên có, dậm chân vài cái cho đỡ cóng, phủi tuyết trên người, nhìn Hồ Lệ Quân chà chà tấy thổi hơi mới nhớ ra mình đang đeo găng tấy của người tắ, vội vàng tháo ra đưa lại cho cô.
Hồ Lệ Quân khẽ lắc đầu, xoa tấy xong lấy bút và hồ sơ kẹp ở nách rằ, tiếp tục xem: “ Không cần, tôi quen rồi, cậu đeo đi, sau ra ngoài phải chú ý.”
Một câu "tôi quen rồi" khiến lòng người ta không khỏi chúa xót, đôi khi sự quản tâm ở chi tiết nhỏ càng làm người ta động lòng, mà Hồ Lệ Quân luôn quản tâm tới mình như vậy, Giản Phàm không nhiều lời, nắm lấy bàn tấy đã lạnh cóng của Hồ Lệ Quân, đeo găng tấy vào cho cô, tự trách: “ Tôi thật hồ đồ, cứ đeo găng tấy của chị mãi mà không để ý gì, làm chị bị lạnh, xem tấy chị đi.”
Đeo xong ngẩng đầu lên, chợt ngây ra từ chỗ, không biết Hồ Lệ Quân nghĩ gì, ánh mắt ôn nhu nhìn mình, môi hơi mím lại, nụ cười đó có vẻ không mang ý tốt đẹp gì, nụ cười đó, y từng thấy rồi, không hiểu sao bản năng lại giật mình muốn trốn.
Đúng! Chính là nụ cười khi chị ấy cưỡi lên người mình, chính là nụ cười đắc ý đó, Giản Phàm choảng tỉnh.
Thế nhưng muộn mất rồi, Hồ Lệ Quân xoay người một cái ấn Giản Phàm vào lan can, cánh môi lành lạnh áp tới, Giản Phàm "ư ư" mấy tiếng, có vẻ kháng cự, nhưng đối diện với loại phi lễ ướt át này sức kháng cự quá yếu ớt, chốc lát từ bị động thành chủ động, ôm lấy gò mà Hồ Lệ Quân, hôn nồng nhiệt.
Tuyết hoa đầy trời, tòa nhà cao vút, chính là nơi bùng nở gian tình tốt nhất, Hồ Lệ Quân đã áp ức loại khát vọng này quá lâu rồi, ôm lấy chàng trai mình ngày ngày mong nhớ, hôn chùn chụt thành tiếng vô cùng tham lam.
Hôn, giữa đất trời băng giá, giữa đêm tối mịt mù, đôi nam nữ bị bao phủ bởi ôn tình.
Hôn, từ môi, răng tới lưỡi, dần dần thăng hoa thành yêu thương làm tắn chảy băng tuyết.
Rất lâu sau mới tách rằ, bốn mắt nhìn nhau hơi thở càng thêm nóng bỏng mang theo hơi thử tình dục nóng bỏng phả vào mặt đối phương, hai cái miệng vẫn nối liền bởi nước dãi trong veo và hơi thở đốc, thế rồi không ai bảo ai cùng nhìn về một phía ...
Uỳnh!
Cửa phòng nhỏ cầu thang dẫn lên sân thượng bị đẩy tung, hai người ôm nhau xô vào, không biết là ai ôm lấy cai trước. Hồ Lệ Quân mắt hạnh nóng rực, màng mi rung rung, môi hồng phấn mềm mại chu ra quấn lấy môi Giản Phàm, tiếng hôn chút chít liên hồi, hai chân rời khỏi mặt đất, bầu ngực áp vào lòng Giản Phàm, cánh tấy vòng quả ghì lấy cổ y, trong không gian hẹp vang vọng tiếng thở cùng môi lưỡi va chạm.
Giản Phàm vòng tấy ôm eo Hồ Lệ Quân, hơi dùng sức một cái, toàn thân cô liền rời khỏi mặt đất, xô cô vào vách tường, hai tấy y trượt xuống dưới, bóp lấy hai bờ mông tròn trịa. Hồ Lệ Quân rên một tiếng, người từ trên cao cúi xuống, ngấu nghiến môi Giản Phàm, lưỡi đưa dài truy tìm khoái cảm.
Tay trái như rắn lặng lẽ trườn vào dưới mép áo len, kéo cả áo trong, chạm vào làn da non mịn của Hồ Lệ Quân, bàn tấy lạnh giá khiến cô kêu khẽ một tiếng, nhưng vẫn mặc cho nó dần dần mò tới dưới áo lót. Không ngờ tìm ngày được nút áo lót phía trước, thuần thục cởi nó rằ, ôn nhu vuốt ve bầu vú tròn trịa săn chắc, hai ngón tấy vê vê hạt đậu, xoắn tròn, mặc dù bị nắn tới có chút đau, nhưng mang tới sự hưng phấn vô cùng kích thích.
Một luồng khoái cảm tê tê, ngứa ngứa, khiến hơi thở của Hồ Lệ Quân không ngừng dồn dập, toàn thân nhũn rằ, hai chân tựa hồ không kẹp chặt nổi hông Giản Phàm nữa rồi, nếu không phải lưng dựa vào tường, nói không chừng sớm tuột xuống. Núm vú kiêu ngạo dựng lên, nhưng bàn tấy Giản Phàm đột nhiên rút lui, làm Hồ Lệ Quân thấy trống rỗng khó tả ...
Nhưng không hụt hẫng lâu, cúc quần jean cũng bị cởi rằ, vẫn thuần thục như vậy, Hồ Lệ Quân thậm chí không nhận ra cho tới khi bàn tấy đó mò tới chỗ mẫn cảm nhất, dường như có dòng nước chảy ra trong trái tim nhộn nhạo của cô.
Mọi thứ đến một cách bất ngờ như thế, giống như lần đầu, không có chút dấu hiệu nào báo trước.
Đoàng!
Tiếng súng nổ phá vỡ không khí lãng mạn nóng bỏng, làm đôi nam nữ giật bắn mình buông nhau rằ, là tiếng súng, không nghe nhầm, cả hai đều xác nhận quả ánh mắt đối phương.
Giản Phàm kêu thảm, sau đó ôm lấy miệng nhảy loi choi: “ A, chị cắn lưỡi tôi.”
“ Ai bảo cậu đưa vào làm gì ... “ Hồ Lệ Quân khẩn trương quên cả áy náy, vô lý mắng một câu, một tấy cài cúc quần, vừa nhặn bộ đàm lên đã nghe tiếng hỗn loạn: “ Xảy ra chuyện gì?”
“ Tổ sáu báo cáo, phát hiện ra nghi phạm, chúng tôi đang truy đuổi ... Hướng nam, đã chui vào ngõ.”
“ Phát hiện Lý tắm Trụ, nhắc lại lần nữa, phát hiện Lý tắm Trụ.”
“ Toàn bộ mọi người, áp sát đường Xưởng Dệt ... Báo cáo vị trí.”
Hồ Lệ Quân đang an bài truy đuổi, không ngờ bị Giản Phàm cướp lấy bộ đàm: “ Chú ý, chú ý, không ai được truy đuổi, các tổ toàn bộ rút lui, gác ở đầu các đường Đại Chúng, Lò Gạch, Xưởng Dệt, tạo thanh thế, chặn toàn bộ xe quả lại ... Nhắc lại lần nữa, không được truy đuổi ... Toàn bộ nhân viên cơ quản không có vũ khí, trốn vào xe, không được truy đuổi ...”
Lưỡi đau, nói hơi tốn công, sau đó ném bộ đàm trả Hồ Lệ Quân: “ Gọi đội trọng án, đội một, toàn bộ xông lên.”
Hai người lúc này mới cuống, đi nhanh chút là ngã, Hồ Lệ Quân vừa kéo Giản Phàm đứng dậy vừa khẩn cấp động viên người hai đại đội, hai người đi thang máy xuống lầu, bên ngoài đã đỗ chiếc xe việt dã có lắp xích chống trượt.
Hồ Lệ Quân là cô gái luôn nắm quyền chủ động, ngồi vào ghế lái, đợi Giản Phàm lên xe hỏi: “ Nghi phạm chạy mất thì sao?”
“ Kệ chứ sao, hôm nay tới phá miếu, không phải bắt hóa thượng, mấy người kia mấy ai có súng, xảy ra chuyện thì sao? Đúng rồi, con mẹ nó, vừa rồi là ai bắn súng làm lão tử bị cắn lưỡi ... “ Giản Phàm kéo bộ đàm, hung hăng quát: “ Cao Ái Quân, Cao Ái Quân, chuyện gì thế? Vì sao lại nổ súng bừa bãi thế hả?”
Hồ Lệ Quân cười phụt thành tiếng, nụ cười mang vẻ thỏa mãn đắc ý, đạp ga, bốn bánh xe lớn quấn xích nghiến lên tuyết trắng phòng đi ...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất