Chương 120: Chuyện mới mệt mà bận.
Có câu nói cũ, vận may mà tới, Trường Thành cũng không ngăn được, bây giờ Thực Thượng gặp vận may, sau hồi quảng cáo oanh tạc đưa tới một nhóm tiểu thương hộ đầu tiên, từ đó thúc đẩy từng đợt sóng nối tiếp nhau, người đã đóng phí thương hiệu ra sức bán. Mỗi bát canh thịt từ 5 tới 8 đồng, quá rẻ, cho dù công nhân khuân vác cũng ăn được, mỗi ngày bán vài trăm cân thịt dễ như chơi, một tháng là hoàn vốn rồi.
Có tiền rồi, Giản Phàm chơi càng đẹp, cuốn sách nhỏ tinh xảo in rằ, quán hàng cửa hiệu treo biển Thực Thượng được đánh dấu địa chỉ rõ ràng như bản đồ du lịch. Tiết Hán Dũng đem cuốn sách này đi phát hết đường lớn ngõ nhỏ ở Đại Nguyên, thế' là lời quảng cáo càng thêm sức thuyết phục, chọn vài quán ra sức thổi phồng, một tháng hoàn vốn biến thành mười ngày.
Quảng cáo hơi thổi phồng một chút, nhưng thịt không có tí giả nào, một số người sau khi khảo sát các địa chỉ có thật kia đều làm một chuyện: Khảng khái cởi hầu bao, treo biển Thực Thượng.
Lại còn có một câu, trong đời một người có ba năm thịnh vượng, cả quỷ thần cũng không dám đụng chạm, Giản Phàm giờ đang gặp thời điểm đó, thịnh vượng khiếp người/ Cửu Đỉnh tới tìm cơ hội đàm phán, Lục Vị Trai muốn hợp tác, khách sạn nhà hàng xung quảnh thì ngày ngày tới lấy hàng, đương nhiên, có người toại nguyện, cũng có người thất vọng.
Hình như còn có câu ngạn ngữ thị trường thế này, đi đầu giành chiến thắng, kênh tiêu thụ là vuả. Hai tháng quả Thực Thượng phát triển tới có 43 nhà tiêu thụ, không bị khống chế thị trường đầu ra nữa, kênh tiêu thụ năm trong tắy. Càng có chuyện khó tin hơn, trong 4 lò mồ ở ngoại ô phía nam thì 3 cái ký hợp đồng cung cấp hàng cho Thực Thượng, tới ngày cả nguồn cung cũng năm trong tắy. Mọi năm lợn giết ra bất kể ít hay nhiều đều đem đông lạnh, năm nay ngày nào xử lý xong ngày đấy, đám ông chủ lò mồ cười tới lệch cả miệng, cứ gặp Giản Phàm là khách khí gọi một câu "Trư gia", nhiều lần như thế, nhiều thương giả ở khu nam thành có thể không biết Thực Thượng, nhưng biết một vị "Trư gia" bao gần hết thịt.
Biết làm sao, thịt đầu lợn, tai lợn, lòng lợn, tim lợn, đuôi lợn ... Rồi đến ngày cả phổi lợn vứt đi cũng được người ta mua sạch, hơn nữa còn là giữa hè nữa chứ, bản lĩnh này ai theo kịp, không gọi tiếng "gia" sao xứng.
Còn có câu tục ngữ, đại giả dễ làm, tiền trong túi phồng căng như thế, dù mặc quần áo cũ, nhưng người ta nhìn vào thế nào cũng thấy cá tính.
Điểm này e không thay đổi nhanh chóng được, giống mấy người đột nhiên phát tài, cho dù có lái BMW, Mercedes thì cũng vẫn thích đỗ xe ở lề đường, sắn tấy áo lên ngồi ở quán vỉa hè uống bia. Ấy, đó gọi là có phong cách, không quên cội nguồn, không cần đi đâu xâ, ở ngày Đại Nguyên thôi, thường xuyên xuất hiện vị người dính than, giày dính than, ra vào khách sạn 5 sao, chớ xem thường người tắ, chứ ra đại sảnh một cái làm anh giật mình, đi xe BMW nhá, lại còn nữ nhân bên cạnh, minh tinh đấy nhà ... Chậc chậc, nhìn chảy nước dãi luôn.
Đám đó sau xe đều ném vài bao tải, tiền cả đấy, đừng thấy khó hiểu, nhờ chính sách của Đảng tốt, nhờ cải cách mở cửa tốt, nhưng mà tốt tới mấy thì con người chỉ vừa ở giai đoạn CNXH sơ cấp bước ra thôi, yêu cầu người ta phải có đẳng cấp à?
Cho nên dù đẳng cấp của Giản Phàm có nát tới mấy thì Sở Tú Nữ không dám xem nhẹ nữa, lại lần nữa phải hạ mình tới tìm ông chủ Giản, theo chỉ dẫn đầu bếp ra sân sau, đẩy cửa phòng, rốt cuộc nhìn thấy cái vị khiến đang chúng sinh điên đảo ... Bao gồm cả súc sinh nhé, điên đảo hết, không vấn đề.
Chỉ thấy ông chủ Giản mặc áo ba lỗ khoe tấy trần rắn chắc, nước da bóng lên trông rất khỏe khoắn, cao ráo, vai rộng eo thon, người chắc nịch, đôi mắt lanh lẹ, chỉ nhìn nửa bên mặt không có vết xẹo. Đúng là đủ điều kiện làm soái cả khiến các cô gái tim đập giả tốc, chỉ tiếc dưới mặc cái quần thụng thùng thỉnh, cầm muôi dài cho vào nồi canh, đưa lên môi nếm thử, nở nụ gian, trông thành hoạt kê.
Sở Tú Nữ cười, nụ cười phát ra từ tận đáy lòng, thời gian trước có tin đồn vị thiên sứ tỷ tỷ nào đó nhân phẩm bộc phát, đánh tên này còn sáng lạn hơn cả thịt đầu lợn y làm, chính mắt Trương Vân nhìn thấy, làm Sở Tú Nữ đóng cửa cười lăn lộn trong phòng. Hôm nay gặp Giản Phàm hiểu ra thế nào gọi là vết thương lành quên đau, không phải cái tính thích ăn đòn làm sao mặt có cái xẹo thế kia.
“ Giản Phàm, anh làm cao quá đấy, khiến tôi phải chuyên môn tới mời anh sao? “ Sở Tú Nữ đi vào xưởng thịt ngâm, cực nóng, ngột ngạt, làm cô lấy khăn giấy lau mồ hôi trán:
“ Làm cao cái gì? Mấy ngày trước tôi bị người ta đánh, mặt mũi nào ra ngoài. “ Giản Phàm bỏ thìa xuống, vừa quảy đầu một cái rùng mình ớn lạnh:
Gương mặt trắng nõn nà, da ngực còn trắng hơn nữa, lóa mắt đong đưa trước mặt người tắ, lại còn mặc váy liền thân ren hoa đen, một bông hoa mẫu đơn lớn vị trí dưới ngực một chút, cứ như thu hút ánh mắt người ta nhìn vào đó. Đôi giày cao gót kiểu săng đan, cao quý trang nhã, vừa khoe được đường cong mạn diệu nóng bỏng lại không quá hở hang phản cảm. Cách mấy bước mà khứu giác của Giản Phàm mất linh, nồi đã thơm, hương thơm từ người vẫn át đi được. Nói thế nào đây, anh không bội phục cách ăn mặc của các cô gái không được, chỗ cần khoe nhất định sẽ khoe, chỗ không nên khoe thì lấp ló, không tơ tưởng không được, vận vị thiếu phụ thành thục, khiến người ta chao đảo.
“ Sao thế, có chỗ nào không ổn à? “ Sở Tú Nữ cố ý hỏi, ánh mắt đầy đắc ý:
Giản Phàm nghiến răng, nữ nhân mặc kệ có lẳng lơ hay không, đều muốn nam nhân toàn thiên hạ khuynh đảo vì mình, giống như nam nhân muốn đưa toàn bộ nữ nhân lên giường vậy, nghiêm túc đáp: “ Đương nhiên không ổn.”
“ Không ổn chỗ nào? “ Sở Tú Nữ tủm tỉm cười, bộ mặt háo sắc của Giản Phàm khiến cô rất có cảm giác thành tựu:
“ Nếu đã muốn hợp tác với Thực Thượng, vậy phải ăn mặc giống tôi này.” Giản Phàm giơ hai tấy lên gồng, cơ bắp vai, ngực nổi lên, chiếc áo ba lỗ sáng màu đẫm mồ hôi dán lên người thấp thoáng cơ bụng làm trong giám đốc Sở nhìn mà đỏ mặt, đó không phải thứ cơ bắp có được trong phòng tập, nên nhìn càng thêm cuốn hút:
“ Không đứng đắn. “ Sở Tú Nữ mắng một câu, chuyển đề tài: “ Địa điểm chọn được rồi, đợi anh tới xem, giờ là cuối tháng 8, mười mấy ngày nữa các trường học sẽ lần lượt khai giảng, tôi không tin anh đã cải tạo nơi làm cơm hộp thành chỗ làm thịt ngâm, giờ cải tạo lại làm cơm hộp. Sao, hôm nay không định tránh tôi nữa chứ?”
“ Sao có thể chứ, cô tự dâng tới cửa, tội gì mà không hưởng. “ Giản Phàm nói một câu hai ý, đậy nắp nồi lại cùng Sở Tú Nữ ra ngoài: “ Miếng thịt béo này không có phần của cô đâu, cô muốn giả nhập chỉ có thể ăn cơm hộp thôi.”
“ Có gì không thể.”
“ Ha ha ha, tôi nghĩ không thông, sao cái quán nhỏ của tôi lại lọt vào mắt cô.”
Giản Phàm dừng chân, bất giác mắt lại liếc quả khe ngực thấp thoáng ở cổ áo, váy đen áo lót trắng, cực kỳ khơi gợi trí tưởng tượng, cho người ta nhìn lại chẳng để người ta thấy, căng mắt chỉ thấy chỉ có đường cong ưu mỹ sinh động như thêm đổ dầu vào lửa, mắt nhìn hau háu nhưng lời nghiêm túc. Điều kiện nhìn có vẻ hợp lý, kỳ thực không hợp lý, ở thành phố nếu tìm được địa điểm giả công kiêm nơi ăn ở của nhân viên trên 500 m2, đầu tư và sản xuất ra chênh quá xâ, nên Giản Phàm mới chạy ra ngoài ngoại ô kiếm địa chỉ.