Chương 121: Chuyện mới mệt mà bận.(2)
...
“ Chẳng lẽ chỉ có anh mới có thể gây bất ngờ cho tôi, tôi không thể làm ngược lại à?” Sở Tú Nữ thách thức: “ Tầm nhìn quyết định thế giới, cùng với việc nhân khẩu thành thị bành trướng, người du lịch tăng lên, thị trường ăn nhanh sẽ ngày một lớn, dù anh có chỉ trích vấn đề an toàn vệ sinh của nó tới đâu, cũng không thể ngăn cản nó phát triển. Tôi đầu tư là đầu tư vào tiềm lực của anh, vì ánh mắt của anh rất chuẩn.”
Giản Phàm nuốt nước bọt, cắn răng quảy đầu bước đi: “ Đúng là rất chuẩn, lần nào cũng nhìn thấy thứ không nên thấy, hôm nay cũng thế ... Ôi, đồi núi nhấp nhô, khe sâu khó lấp đầy.”
Sở Tú Nữ không vui đuổi theo: “ Đây là chuyện hai bên cùng có lợi mà, anh chê tôi tham lam, nhưng anh mới là người hưởng phần lớn đấy, nói ra tôi còn lỗ.”
“ Cô thật là, ngày cả lời đối tác cũng không hiểu.”
“ Thế anh nói khe sâu khó lấp đầy là sao? “ Sở Tú Nữ truy hỏi tới cùng:
“ Chính cô nói đấy nhé. “ Giản Phàm quảy lại, chỉ ngực Sở Tú Nữ cách không xâ: “ Đây không phải là đồi núi nhấp nhô, khe sâu khó lấp đầy à? Ánh mắt của tôi rất chuẩn, đặc biệt là khi nhìn nữ nhân, cỡ 34D đúng không? Trừ hơi mập ra thì không có chỗ nào chê trách, nếu eo giảm đi 3 cm nữa là ăn đứt Tằng Nam ngày ... Này, đừng giận, chính cô bảo tôi nói.”
Sở Tú Nữ cắn chặt răng trắng, xung quảnh không có ai, mà dù có hét lên thì người chịu thiệt vẫn là mình, cố nhịn không phát tác.
“ Đừng giận, tôi đùa thôi mà, đừng nghĩ tôi háo sắc, hiện giờ mỹ nữ có thể khiến trái tim tôi xào động như cô ít lắm.” Giản Phàm đi phía trước, người quảy lại nhìn, mỉm cười tán thưởng, câu nói này khiến mặt Sở Tú Nữ giãn ra phần nào, tiếp đó ý lại nói: “ ... Tôi nghĩ không thông thật đấy, với giả sản, điều kiện, địa vị thêm vào dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn cùng với vóc dáng mê hồn này, cô vẫy tấy một cái, các anh chàng độc thân ở Đại Nguyên vội vàng tới đầu tư cho cô, thậm chí cho không tiền cũng nhiều lắm, cần gì phải lấy lòng tôi? Trong mắt cô lại không có tôi, hai chúng ta có tu thêm một kiếp nữa cũng không thể đi chung đường.”
“ Ngược lại, tôi rất tán thưởng anh, nếu không làm sao nhiều lần nhượng bộ như thế? Hay có người nói xấu gì sau lưng à? “ Sở Tú Nữ tích tắc điều chình tâm thái, đi nhanh về phía trước sóng vai Giản Phàm, núi đồi, khe sâu càng rõ ràng:
Giản Phàm giơ một ngón tấy lúc lắc: “ Không ai nói hết, nét mặt vừa nãy của cô đã nói lên tất cả rồi, nếu như cô thấy tôi đùa quá trởn, cô hoặc bất mãn, hoặc nổi giận, nhưng tôi chỉ nhìn thấy một loại phản cảm.”
“ Đúng là phản cảm, anh không thấy ánh mắt lời nói của mình khiến nữ nhân phản cảm à? “ Sở Tú Nữ biện giải:
“ Không, thường ngày cô ăn mặc ra sao, hôm nay trang điểm đẹp đế trang phục gợi cảm như vậy, cho thấy trong tiềm thức, cô cực kỳ coi trọng, muốn hoàn thành chuyện hợp tác này, bất kể có dùng tới chút thủ đoạn. Nhưng khi thành công thu hút được ánh mắt của tôi, cô lại không che dấu được sự căm ghét, rốt cuộc là chuyện gì ép cô phải hợp tác với người khó ưa như tôi? Vì chút lợi nhuận à, không đáng ... Bới thế tôi không thể không nghi ngờ dụng tâm của cô.” Cho dù ăn mặc chẳng ra làm sao cũng không che lấp được trí tuệ Giản Phàm tỏa ra lúc này:
Thực sự là đôi mắt thấu tim người, Sở Tú Nữ chỉ còn cách thẳng thắn:” Làm ăn mất đầu chẳng ai sợ, kinh doanh lỗ vốn chẳng ai làm. Đương nhiên là có dụng tâm khác, nhưng đừng mong tôi nói với anh, hai chúng ta hợp tác, mỗi người lấy phần lợi của mình là đủ, đâu cần thanh tri kỷ ... Nói thẳng ra tôi và anh giống nhau, anh muốn chiếm chút tiện nghi của tôi, tôi cũng muốn kiếm chút lợi từ anh, đó là làm ăn mà. Giản Phàm, đừng được lợi còn ra vẻ nữa, tôi đã rất phản cảm rồi, đừng để tôi phản cảm thêm.”
Cô gái này thật đặc biệt, mặc dù Giản Phàm tự tin trí tuệ của mình hơn hẳn đối phương, nhưng Sở Tú Nữ không dễ rơi vào thế yếu: “ Cô nói đúng lắm, với điều kiện của tôi, tìm đối tác khác tốt hơn không thành vấn đề, nhưng tôi thích hợp tác với cô, vì thi thoảng có chút phúc lợi nho nhỏ như ngày hôm nay, ha ha ha, cô chấp nhận là còn phản cảm dài dài đấy.”
“ Vậy mời, địa chỉ thích hợp một cái là chúng ta bắt đầu khởi công, thời gian không đợi người.” Sở Tú Nữ đưa tấy mời, chẳng ai biết trong lòng cô đang thầm nói thêm một câu: Ai nói tôi phản cảm? Bắt đầu từ bây giờ chẳng có chút phản cảm nào nữa.
Địa điểm cuối cùng lựa chọn ở Khấu Trang, nơi này cách đường Học Phủ lẫn Đại Doanh Bàn một khoảng tương đương, càng gần trung tâm thành phố hơn một chút, không phồn hoa cũng không vắng vẻ, đó là xưởng làm bánh ngọt phá sản nhiều năm, nhà lầu 3 tầng kiểu cũ, sân đầy cỏ hoang, nhưng diện tích rộng, 1.2 mẫu, giá 1100 vạn bị ép xuống 970 vạn, cuối cùng Sở Tú Nữ quyết định, ký.
Chuyến đi đó làm Giản Phàm thấy thêm một bộ mặt khác của Sở Tú Nữ, một mình mặc cả với đám đại biểu Khấu Trang thôn, ép giá cực kỳ kiên quyết, một bước không lùi, mặc cả tới từng đồng. Nhưng đến khi quyết định , ký roẹt một cái không chớp mắt, mẹ nó, những 970 vạn, đúng là xuất thân khác nhau, khí phách không so được.
Tiếp theo đó là sửa sang trang trí, những việc này Sở Tú Nữ bỏ lại hết cho Giản Phàm, buông tấy đợi kết quả, chỉ là nhìn y lái cái xe đưa hàng quá thảm, để chiếc Audi của mình cho y dùng. Làm những việc này Giản Phàm không cần ai dạy, mời một đám các vị vai vế ở Khẩu Trang tới khách sạn Hồng Tân ăn uống một bữa, sau đó đi tắm rửa mát xâ, cả hát, kết thúc chủ khách đều vui vẻ, tiễn người đi thì sao đã lấp lánh đầy trời, đã 8 giờ hơn, di động báo mấy cuộc gọi lỡ của Đường Đại Đầu, Giản Phàm liền lái chiếc Audi tới thẳng đường Kiến Nam.
Đó là kiểu làm ăn trong nước, ăn uống cả hát tắm rửa, thế làm xong việc, đừng nghe bọn ngoại quốc hô hào cái gì mà quản lý, cái gì mà marketing, dân ta không hiểu quản lý, không hiểu kinh doanh, nhưng hiểu luồn lách, càng không hiểu quy tắc, nhưng sáng tạo ra quy tắc, vẫn kiếm tiền đấy thôi.
Cái vị chủ tịch dân phố thích rượu, uống vào nửa chai là chuyện gì cũng dám gật, còn vị ủy ban thôn, khi đi hát tấy chẳng cầm mic cứ nắm ngực em gái hát cùng, anh dám bỏ tiền rằ, họ dám chơi gái. Cán bộ cơ sở, có việc quái gì mà họ không dám làm?
Cũng vì trải đường cho chuyện làm ăn sau này, giờ làm ăn không sợ lưu manh xã hội, mà sợ đám ác ôn vô lại mặc áo quản này, không chọc vào nổi.
Giản Phàm đi tiếp khách, tất nhiên bên cạnh cũng có em gái xinh xắn bồi tiếp, thi thoảng cũng đụng chạm một cái, sờ một cái, em gái không giận còn cười ... Thói đời là thế, đừng trách anh ... Giản Phàm kiếm cớ biện mình cho bản thân trong lúc chơi trò dùng miệng truyền rượu với em gái, tới những chỗ đó mà để Hạnh Nhi biết, chắc ăn một đấm vào tim, sau đó là đường ai nấy đi, thế tất nhiên là không dám nói.
Lên xe lấy điện thoại ra gọi điện, hỏi chuyện Hạnh Nhi như thường ngày, Hạnh Nhi về nhà ở tiểu khu công đoàn rồi, không chung sống bất hợp pháp với y nữa, thời gian quả cô bận rộn tìm công việc, vẫn loanh quảnh ở giai đoạn nộp hồ sơ, đợi phòng vấn, xem ra không có tâm tình XXX rồi, an ủi vài câu cúp điện thoại, xâ xâ đã thấy cái quán luôn náo nhiệt treo biển Thực Thượng.