Hắc Oa

Chương 120: Tình nồng ảm đạm. (4)

Chương 120: Tình nồng ảm đạm. (4)

“ Hà ...” Giản Phàm hít sâu một hơi:
Thái độ Tằng Nam cứ như nữ chủ nhân, không coi mình là người ngoài, định nói vài câu khó nghe, nhưng Tương Địch Giai ở đây, không tiện, tức giận trừng mắt lên. Tằng Nam vờ như không nhận rằ, nắm tấy Tương Địch Giai ân cần tiễn chân, hai cô gái giống như còn chưa hết đề tài, đứng ở cửa nói chuyện rất lâu. Tương Địch Giai ra ngoài rồi, Tằng Nam đi vào nhà, Giản Phàm chỉ còn cách đi theo Tương Địch Giai.
Một biến cố nho nhỏ khiến Giản Phàm như mắc xương trong họng, nói chuyện không lưu loát nữa, có điều Tương Địch Giai tựa không thấy có gì không ổn, nói chuyện vui vẻ, rất tán thường Tằng Nam, mười câu thì hết tám là nói tới Tằng Nam rồi, Giản Phàm nói câu được câu chăng, hỏi nhiều y im lặng luôn.
Trước mặt một cô gái nói về một cô gái khác là ngu dốt, nói nhiều không lỡ miệng mới là lạ, Giản Phàm khá có tâm đắc ở chuyện này.
Xe dừng lại, Giản Phàm quảy đầu sang, Tương Địch Giai đang nhìn y, không biết đã giữ tư thế đó bao lâu rồi, dưới ánh đèn trong xe hơi mờ, đôi mắt tựa sao xâ đó sáng vô cùng, hơn nữa khẩu khí vô cùng đáng suy nghĩ:” Ít khi thấy cậu im lặng như thế, không định giải thích một chút à?”
“ Giải thích gì? Hình như đâu cần, hộp đêm của cô ta ở khu vực đội một quản lý, muốn đi cửa sau mà thôi, em chẳng giúp gì được cô ấy.” Giản Phàm nói dối mặt chẳng đỏ:
“ Nhưng từ trong mắt cô ấy nhìn rằ, cô ấy rất quản tâm tới cậu, nói không chừng thích cậu đấy.”
Kế hoạch chuẩn bị bao lâu hỏng bét, Giản Phàm đầy một bụng tức:” Vậy chị không nhìn ra là em không thích cô ấy à?”
“ Không thấy, tôi thấy cậu giống như đang cố ý che giấu điều gì hơn. “
Chuyện tới đây Giản Phàm không thể không nói rồi, làm gì có cô gái nào thoải mái tự nhiên được trong tình huống đó, dù là người hết sức hiền lành như chị Tương:” Chị, không phải là em cố ý che giấu, nếu như không có chị ở đó thì em đã nổi giận đuổi cô ấy đi rồi, bởi vì chị, em phải nhẫn nhịn tỏ ra lịch sự.”
“ Ồ thế sao? Làm gì mà thù hận sâu như vậy? Tằng Nam cũng không tệ mà?” Tương Địch Giai che miệng cười khúc khích, đột nhiên chuyển giọng:” Thực ra cậu hiểu lầm rằ, tôi muốn giải thích, không phải vì chuyện người khác, mà là chuyện của tôi.”
“ Cái gì?” Giản Phàm không hiểu:
Tương Địch Giai nhìn thẳng vào mắt Giản Phàm như muốn nhìn thấu từng chuyển động tâm lý nhỏ nhất, thình lình hỏi:” Có phải cậu nghe được chuyện gì liên quản tới tôi không?”
“ Chị, chị nói gì thế?” Giản Phàm hơi run, chị Tương vẫn luôn nhìn thấu y như thế, quảy đầu đi lảng tránh, nói dối chẳng có tí hàm lương nào:” Làm gì có.”
“ Thật sự không có à?”
“ Không mà.”
“ Nói dối, nói lại đi.” Tương Địch Giai chỉ tấy vào mặt Giản Phàm, giọng điệu uy hiếp nhưng lại hết sức dịu dàng:
Giàn Phàm quảy lại nhìn Tương Địch Giai, nhận ra đôi mắt long lanh của cô rất phức tạp, có đau buồn, có ấm áp, hai tâm trạng trái ngược này dung hòa hoàn mỹ trong khoảnh khắc làm người ta rung động tận tim, nắm lấy tấy cô, cúi xuống hôn một cái lên mu bàn tấy theo nghi lễ phương Tây, bình phẩm:” Da chị thực sự đẹp mà, em không hề nói dối.”
“ Đáng ghét.” Tương Địch Giai rụt tấy về, không biết giả vờ hay là thật, tỏ ra rất giận:
“ Vì sao lại luôn nói dối tôi?”
Vẫn biết không thể che giấu được sự tinh tế của chị Tương, Giản Phàm thở dài thừa nhận:” Em có nghe thấy, nhưng em không tin.”
“ Kỳ thực cậu không cần che giấu, từ khi tôi về nước là đã nhận ra cậu thay đổi, dỗ dành tôi quản tâm tới tôi nhiều hơn, mỗi khi có tranh chấp là nhường tôi, cậu sắp giống tất cả những người xung quảnh tôi rồi, trong quản tâm có sự thương hại đúng không?” Tương Địch Giai mặt ảm đạm dần, giọng nhỏ đi:
“ Không phải, chị Tương, chị đừng suy nghĩ linh tinh, vậy em cãi nhau với chị thì chị thấy thoải mái à?” Giải Phàm cuống lên giải thích, sợ Tương Địch Giai nghĩ nhiều, nhưng không biết phải nói chuyện này ra sao, có lẽ từ khi nghe Hà Phương Lộ nói, không tránh khỏi sinh ra chút thương xót xen vào tình cảm:
“ Kỳ thực không có gì phải che giấu cả, rất nhiều người bên cạnh tôi biết, những chị em ở trung tâm yoga đều biết, tôi chưa bao giờ nói với cậu, đó là vì không muốn cậu nhìn tôi với ánh mắt thương hại giống như những người khác.” Giọng Tương Địch Giai rất trầm, không có chút sinh khí nào:
Giản Phàm chỉ muốn nhanh chóng kết thúc đề tài làm người ta đau lòng này, nghiêng đầu đi:” Nữ nhân đúng là thích suy nghĩ lung tung, chuyện nào ra chuyện nấy, phải xuống xe rồi, chị không xuống em không nhịn được phi lễ đấy, tối đen thế này chị có kêu rát cổ cũng vô dụng.”
Cố ý nói nửa đùa nửa thật, Tương Địch Giai lại không cười, cũng không xuống xe, mà còn dựa vào vai Giải Phàm, nói nhỏ:” Đưa tấy cậu đây.”
“ Làm gì?”
“ Đưa tấy cho tôi.”
Tay bị Tương Địch Giai kéo đi, chi thấy bàn tấy âm ấm mềm mại đó đặt tấy mình lên vòng eo nhỏ, sau đó cảm giác chạm vào da thịt trơn láng, Giản Phàm rùng mình một cái, không có chút cảm giác ướt át nào mà còn thất kinh:” Chị làm cái gì vậy?”
“ Không phải cậu muốn phi lễ à?” Tương Địch Giai cười nhẹ, tựa mình tựa vào người Giản Phàm thêm một chút, như tùy tiện y làm gì thì làm:
Tim Giản Phàm thì đập cuồng loạn:” Chị, như thế đơn giản quá, không có chút cảm giác thành tựu nào hết.”
Tương Địch Giai tựa con cừu non ngoan ngoãn, ôm lấy cổ Giản Phàm, thì thầm bên tắi:” Sau lưng, tôi cho cậu một cơ hội khinh bạc tôi, chỉ có một lần thôi.”
Giống như đang ám thị điều gì đó, chứ không giống đang khiêu khích, Giản Phàm khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, tấy ở dưới áo chầm chậm thuận theo lưng tiến lên, da rất mịn, cảm thụ được từng cơn run khẽ từ thân thể chị Tương truyền tới, tấy Giản Phàm cũng run run. Tương Địch Giai giống sợ hãi, lại giống như xấu hổ, ôm chặt cổ Giản Phàm, vùi đầu vào vai y.
Lưng không còn mịn màng nữa, ngón tấy chạm tới một chỗ nhô lên, sần sùi, đúng là xẹo, từ eo, ngực, vai, lưng đều có, rất nhiều, giống như những con rết lớn bò ngang dọc cơ thể. Y chết lặng, đau đớn khôn cùng, chẳng trách mà cô ấy vì sao sống chết không cho mình cho tấy vào áo sờ, vì sao khi cơ thể có chút kích thích lại dừng, vì sao luôn giữ khoảng cách như có như không, vuốt vè dọc tấm lưng ấy, sờ thấy mấy vết xẹo liền, tựa như từng nhát dao cứ vào lòng. Giản Phàm khàn khàn giọng hỏi:” Chị, có đau không?”
“ Khi đó đau lắm, giờ không đau nữa.” Tương Định Giải như con chim nhỏ co ro trong lòng Giản Phàm, hơi thở thoang thoảng mùi thơm tựa hoa lan phả vào má ý, giọng gần như muỗi kêu không nghe thấy:” Tôi gặp tai nạn khi lên cao trung, một chiếc xe tải lớn đâm vào phía sau xe tôi ngồi, xe bị hất tung, lái xe đi đón tôi vào bệnh viện thì không cứu được nữa. Còn tôi bị thương cột sống, phải quả bốn lần đại phẫu mới giữ được cái mạng này. Bác sĩ nói, cả đời này tôi không đứng lên được, mấy năm nằm trên giường là lúc cuộc đời tôi u ám nhất, nằm ở trên giường, tôi tuyệt vọng, không thấy chút tia sáng nào cả ... Cậu không hiểu đâu, bời vì điều tôi muốn làm nhất là tự sát, thế nhưng tôi không có cả sức lực để tự sát.”
Giản Phàm nghe tới đó ôm chặt giai nhân trong lòng thêm vài phần, sợ hãi, giờ mới thực sự hiểu phía sau nữ thần trong lòng lại là bi kịch kinh khủng như vậy.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất