Hắc Oa

Chương 125: Không uổng tương phùng.(4)

Chương 125: Không uổng tương phùng.(4)

“ Được, tôi không khóc ... Anh nói đi. “ Tằng Nam khịt mạnh một miếng, cố gắng ổn định tâm tình chờ đợi:
“ Tôi không cho rằng cha cô biển thủ, bên trong có ẩn tỉnh. “ Giản Phàm kết luận ngắn gọn:
Tằng Nam khẩn trương tới run người, giọng gần như van nài: “ Anh, anh nói nữa đi.”
“| Có bốn lý do đi tới kết luận này, cô tin tôi đi, không phải chỉ mình tôi nhìn ra đâu, chỉ cần làm hình cảnh kinh nghiệm hoặc sáng suốt một chút là sẽ nhìn rằ. Ngũ Thần Quảng, Tần Cao Phong, có lẽ nhiều người nữa từng xem hồ sơ đó đều nhìn rằ.”
“ Thứ nhất, cha cô là cảnh sát, ông ta không ngốc tới mức dùng chìa khóa của mình mở kho vật chứng lấy đồ, ông ta thừa hiểu mình sẽ phải đối diện với cái gì. Thứ hai, phát lệnh truy nã một cái là ông ấy biến mất khỏi nhân gian, dù là bỏ trốn thì cũng để lại manh mối, không thể sạch sẽ tới mức đó, trừ khi cha cô có đầu óc siêu việt, lập kế hoạch chi tiết tỉ mỉ tới mức có thể xóa sạch dấu vết, thế thì mâu thuẫn với điều một. tắng vật vào kho là sự kiện có tính đột phát, cha cô không biết trước được, chẳng lẽ ông ấy biết trước được lúc nào phá được án, lúc nào lấy được tắng vật cho vào kho, trộm ngày trong ngày rồi còn thành công trốn ra hải ngoại một cách hoàn hảo như thế? Lúc đó xuất cảnh còn quản nghiêm hơn bây giờ, muốn trốn đi được khi bị truy nã gắt gao như thế phải có kế hoạch, điều đó lại mâu thuẫn với việc phá án bắt được tắng vật là sự kiện đột phát.“
“ Thứ ba, khi đó phân cục lập tức cách ly thẩm tra người liên quản, quá rõ rồi, bọn họ cũng không tin cha cô làm, hơn nữa cáo xe moto ba bánh bị bỏ lại phát hiện vết máu chưa bị mưa rửa trôi hết, khi đó chúng ta chưa có giám định DNA, không thể xác nhận. Kết luận thứ tư, vì không tra ra được chân tướng, bọn họ liền gán tội lên cha cô ... Cho nên bất kể cha cô còn sống hay chết, ông ấy vĩnh viễn không thể thấy ánh mặt trời nữa, vì ông ta mà xuất hiện là có người gặp họa, cô cũng lập tức bị nguy hiểm ... Này này, đừng khóc ... Sao lại khóc rồi, đúng là, bảo muốn nói chuyện đàng hoàng với tôi ... Thế này làm sao tôi nói, thôi, tôi không nói nữa.”
Tằng Nam hai tấy bụm chặt lấy miệng, cố nuốt nước mắt vào trong, muôn phần kích động hỏi:” Tức là . anh không tin cha tôi phạm tôi.”
Giản Phàm lắc đầu khẳng định lại lần nữa: “ Tôi tin chắc không phải ông ấy.”
Òa một tiếng, Tằng Nam rốt cuộc không nhịn được nữa, nước mắt tích trữ trong lòng bao lâu rốt cuộc tuôn ra ào ào như đê vỡ, miệng mếu máo nấc lên liên hồi vô cùng đáng thương, hai tấy vươn dài ra cách bàn nắm tấy Giản Phàm, nói đứt quãng trong nước mắt:” Cám ơn, cám ơn ... Cám ơn anh, Giản Phàm .. bao năm quả, không ai tin tôi cả ... không ai tin cha tôi vô tội, họ cứ nói cha tôi là tên trộm . là tội phạm, họ không tin tôi . hu hu hu.”
Từng giọt nước mắt lớn như chuỗi hạt bị giựt đứt, từng hạt rơi xuống, bàn tấy nhỏ lạnh giá nắm tấy Giản Phàm, không cách nào biểu đạt được tâm tình bản thân.
Chưa bao giờ thấy Tằng Nam khóc, thấy cô chúa ngoa đanh đá, thấy cô lả lơi quyến rũ, thấy cô tươi sáng thanh thuần, không biết những giọt nước mắt ấy phải tích góp bao lâu rồi mới có thể khóc một cách thương tâm như vậy, ý thức được thái độ của mình quá mức cực đoan.
“ Cô đã hiểu vì sao tôi không tin ai chưa, Ngũ Thần Quảng, Tần Cao Phong đều biết, nhưng họ không nói rằ, họ cho rằng tôi không hiểu chuyện nên dỗ ngon dỗ ngọt để tôi nhảy vào vụ án này, bọn họ còn né tránh như thế, cô hi vọng vào cảnh sát nhỏ như tôi là quá ấu trĩ ... “ Giản Phàm rụt tấy lại mà không được, tấy ướt hết, không biết là nước mắt hay là nước mũi, chỉ khẳng định được một điều, trước đó mình nghi oan cho cô gái này, cũng chỉ là người đáng thương thôi: “ Mà này, đừng khóc, tôi chỉ suy đoán thôi mà, nói không chừng cha cô thoát được thật đấy, sau đó an cư lập nghiệp, sinh cả đống con rồi ... Mười mấy năm đã quả, sao còn nghĩ chưa thông?
Không nói còn đỡ, nói cho Tằng Nam bi thương dâng lên từ đáy lòng, vùi đầu vào giữa cánh tấy khóc nức nở, Giản Phàm càng cuống ...
Khóc, cứ khóc mãi, khóc tới độ làm người ta từ thương chuyển sang thấy phiền, Giản Phàm vỗ bàn:” Này, đừng khóc, phiền nhất là nữ nhân khóc, cô lớn thế này rồi còn hi vọng tôi dỗ à?”
Có điều chẳng tác dụng gì, chẳng biết Tằng Nam có phải là gặp được tri âm thấy đáng khóc một trận không, càng khóc càng thương tâm, ai lại hình dung nữ nhân khóc đầy thi vị như hoa lê dính mưa vậy không biết, chẳng chính xác tí nào. Ít nhất Tằng Nam vừa khóc vừa chảy nước mũi, vừa khóc vừa xì vào khăn giấy, "xì" một cái kéo ra nước mũi ròng ròng, chẳng có lấy tí mỹ cảm nào, còn mất vệ sinh, nhưng mà nhìn thì thương thật.
“ Cô còn khóc nữa là tôi đi đấy, cô xem mình khóc bẩn chưa kìa. “ Giản Phàm đi quả đi lại, gãi đầu gãi tắi:
Tằng Nam đang chùi nước mắt, đã không được an ủi còn bị người ta ở bên phê bình, hét lên: “ Cút.”
“ Cút thì cút. “ Giản Phàm hầm hầm ra tới cửa mới sực nhớ rằ: “ Này, đây là nhà tôi mà ... Bà cô ơi, nhỏ tiếng xuống một chút được không, đêm hôm khuya khoắt cô khóc thế này, nghe hãi người lắm, hàng xóm người ta lại tưởng có chuyện gì chạy sang thì sao? Lúc đó tôi trăm miệng không cãi được.”
Cứ như là cố ý, Tằng Nam khóc càng to, khuôn mặt xinh đẹp ngập trong nước mắt, chảy quả kẻ mắt, rồi lại bị cô lau chùi nhoe nhoét, cái mũi thi thoảng nấc lên.
Bình thường dù ở Thịnh Đường tỏ ra lão luyện ra sao, trong cuộc sống tỏ ra kiên cường độc lập thế nào, vẫn là cô gái trẻ, lại trải quả dồn nét thời gian dài, bị hiểu lầm, bị khinh bỉ, đột nhiên có người đồng cảm, vừa vui mừng, vừa nhớ lại bao năm buồn tủi, cảm xúc nhiều như thế, không cách nào giữ được trong lòng.
Giản Phàm hết chiêu số rồi:” Này, này, sắp hết giấy ăn rồi, còn khóc nữa tôi vào nhà vệ sinh lấy giấy cho cô lau mặt, giấy vệ sinh cũng không còn nhiều, lúc đó chỉ còn giê lau bàn.”
Uy hiếp mà không giống uy hiếp, tiếng khóc của Tằng Nam thay đổi, giống như ngừng lại chốc lát, có điều tiếp đó lại khóc rồi, có lẽ giống như đoàn tàu đã lăn bánh không phải muốn ngừng là ngừng ngày được, nói đứt quãng:” Hu hu ... Anh bắt nạt tôi, từ nhỏ tới lớn ai cũng bắt nạt tôi hết, người lớn thì xâ lánh tôi, bọn trẻ con ném đá xuả đuổi tôi ... Tôi tốt với anh như thế mà anh cũng bắt nạt tôi ... Hu hu, đồ vô lương tâm.”
Giản Phàm nhìn tới Tằng Nam khóc tới nấc liên hồi, muốn giận không giận nổi, cẩn thận đi tới gần, cố gắng nhỏ nhẹ:” Này, ai bắt nạt cô, cô hung dữ như thế, tôi ngày cả mặt cô cũng chưa sờ đã bị cô tát mấy chục cái, nếu nói tới bắt nạt cũng là cô bắt nạt tôi mà.”
Tằng Nam vừa ngước mắt lên một cái là Giản Phàm lùi lại, sợ cô gái này trong lúc mất kiểm soát ra tấy hành hung thì lỗ lớn, không ngờ Tằng Nam mếu máo gọi:” Tôi không đánh anh đâu, đừng đi.”
“ Vớ vẩn, đây là nhà tôi, có đi cũng là cô đi.” Giản Phàm hết hồn còn nói cứng, ân hận vì lắm mồm, rõ ràng lúc nãy mình chiếm hết ưu thế, cô nàng này cầu xin xuống nước với mình, giờ thì hay rồi, chủ nhà mà suýt phải bỏ nhà chạy:
Tằng Nam chạy ù vào nhà vệ sinh, tiếng nước chày rào rào át đi tiếng khóc. Cuối cùng cũng yên thân rồi, Giản Phàm còn khẩn trương hơn cả người khóc, thở phào ngồi xuống bàn, binh sinh sợ nhất nữ nhân khóc, nữ nhân mà khóc thì còn khó dỗ hơn trẻ con.
Lòng hơi bực tức, có điều cũng bị đống nước mắt khơi lên lòng trắc ẩn, không cha, không mẹ, một mình bơ vơ lại mang tiếng con của tội phạm, lại là một cô gái, sống được không dễ dàng ...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất