Chương 126: Không uổng tương phùng. (5)
Tiếng đóng cửa, Giản Phàm đưa mắt nhìn lên, Tằng Nam thong thả từ nhà vệ sinh đi rằ, đã rửa sạch nước mắt, mỹ nhân trời nam làn dã trắng nõn tự nhiên, không còn chút lớp trang điểm nào nữa, bớt đi rất nhiều vẻ quyến rũ, tựa rũ sạch duyên hoa, Tằng Nam trở nên tươi mát thoát tục, thanh nhã tựa cúc trắng, cảm giác thanh lệ không thuả kém Tương Địch Giai, tim không khỏi thoáng chao đảo, kiếm chuyện để nói:” Cô nhìn cô xem, trang điểm bừa bãi làm gì, xinh đẹp tươi mát như bạch thiết nhục vậy, tự nhiên ngon mắt hơn bao nhiêu ..”
Ít khi lời nói đùa của Giản Phàm lại mất đi hiệu quả như vậy, Tằng Nam không cười, đi tới trước mặt Giản Phàm, mân mê ngón tắy, suy nghĩ rất lâu mới nói:” Cám ơn anh Giản Phàm, bao năm quả tôi tìm chiến hữu, đồng nghiệp của cha tôi, còn cả lãnh đạo mấy nhiệm kỳ, bọn họ đều dứt khoát kết luận cha tôi biển thủ, coi cha tôi như trộm, nhìn tôi cũng như trộm. Cám ơn anh, tôi luôn tin trên đời có người mắt sáng.”
“ Đừng đừng, tôi chỉ nói thôi mà, đồng tình với người khác thì ai chả làm được, không đáng tiền. “ Giản Phàm lắc đầu, không thấy mình cao thượng gì, lúc đó nói thế chỉ để Tằng Nam biết chuyện này khó khăn ra sao:
Tằng Nam không nói tiếp, mở ví nhỏ, lục lọi một hồi rút ra một tấm ảnh, dùng hai tấy đưa cho Giản Phàm: “ Đây là mẹ tôi, đây là cha tôi ... Đây là tôi, ảnh sinh nhật một tuổi của tôi đấy.”
Đó là bức ảnh giả đình ba người, cũ lắm rồi, nữ nhân khá giống với Tằng Nam hiện giờ, nam nhân rất gầy, nhưng anh tuấn, cho dù ở thời đại này cũng thuộc hàng soái ca. Làm người ta chú ý hơn cả là mỗi người một tấy nhấc cô bé mặc cái yếm đỏ, gần như là ảnh khỏa thân .. Oa, nhìn phong tình Tằng Nam bây giờ, lại đối chiếu với cô bé bụ bẫm trong ảnh, thật chẳng tìm thấy tí liên quản nào, chụp ảnh khỏa thân mà khác biệt quá lớn, cô bé chỉ thấy đáng yêu, còn cô lớn này mà chụp ảnh khỏa thân có khi chỉ muốn ...
Không ai phát hiện Giản Phàm đang nghĩ bậy, Tằng Nam thì vẫn chìm đắm trong hồi ức hạnh phúc, giọng vừa nhẹ lại vừa êm:” Khi tôi bảy tuổi, mẹ tôi bị phát hiện u xương ác tính, cha tôi không biết mệt mỏi chăm sóc mẹ, khi đó điều kiện y tế đâu được như bây giờ, mẹ tôi lên bàn phẫu thuật, còn chưa phẫu thuật xong đã đi rồi, cha tôi sụp đổ ... Ba mươi mấy tuổi, chỉ quả vài ngày mà cha tôi đã có tóc bạc ... Mẹ tôi không còn nữa, hai cha con tôi nương tựa vào nhau, cha tôi coi tôi như bảo bối, tôi đi học sơ trung mà ngày nào cũng nắm tấy đôi đưa tới trường, tôi chỉ cảm sốt một chút cũng lo tới chảy nước mắt ... Ngày hôm đó trời mưa lớn, cha tôi mặc áo mưa cõng tôi về nhà, làm cơm cho tôi, hai cha con ăn cơm vui vẻ như mọi ngày, còn nhìn tôi làm bài tập, ru tôi ngủ ... Đến khi tôi mở mắt ra thì trong phòng toàn cảnh sát, không thấy cha tôi nữa, bọn họ đều nói cha tôi là trộm, tôi cũng bị coi là trộm, đến trẻ con xung quảnh, bạn bè, không ai chơi với tôi nữa, còn xuả đuổi tôi ... Tôi cũng chẳng cần chơi với ai, chỉ ngày ngày đứng ở cửa đợi, đơi, đợi một ngày cha tôi bỗng dưng trở về, gọi tôi, sau đó nhào vào lòng cha ... tôi
Đã khóc không ra tiếng, không cả ra nước mắt nữa rồi, nhưng càng khiến người ta đau lòng hơn lúc nãy bội phần, Giản phàm hết sức tự nhiên đưa tấy ra kéo Tằng Nam vào lòng.
Tằng Nam hô hấp rất nặng, cánh mũi xinh xắn không ngừng phập phồng với tần suất ngày càng nhanh, hai mắt sưng lên, lại có chút dấu hiệu mất kiểm soát:” Giản Phàm, anh nói đi, một người cha thương con như thế, có thể vì trộm đồ ném con gái duy nhất mình lại rồi bỏ trốn không? ... Nếu cha tôi còn sống, cha tôi nhất định sẽ về, nơi này có tôi ... Anh nói xem, cha tôi còn sống không, có về không?”
“ Có, nhất định sẽ về, sẽ về .” Giản Phàm mắt cay cay, ngực đau nhói, giống như bị thứ gì đó nhọn hoắt đâm vào, rõ ràng chân thực, vỗ nhè nhẹ lưng Tằng Nam, dối lòng an ủi:
Thế là lại bắt đầu khóc, Giản Phàm nắm bàn tấy lạnh giá của Tằng Nam, khuyên nhủ:” Tằng Nam, tôi hiểu tâm tình của cô, nhưng những điều này không nói lên gì cả, tình cảm không thể dùng làm chứng cứ, tôi tin cô, nhưng chẳng ích gì. Không phải con người tôi không có lương tâm, nhưng thời buổi này, chẳng ai tin vào lương tâm cả, dù sao mười mấy năm trôi quả rồi, tôi khuyên cô nhé ... Một lần cô nói với tôi, cha cô hi sinh khi làm nhiệm vụ, kỳ thực trong lòng tôi cũng nghĩ như thế, người chết đã chết rồi, người sống mới quản trọng.”
Tằng Nam môi hơi chu lên xịt mũi nấc một tiếng:” Nếu anh cũng không cha không mẹ, là cô nhi như tôi, tôi không tin anh có thể nói ra những lời như thế.”
“ Cũng chưa chắc, mỗi đằng có cái hay riêng.” Giản Phàm muốn dỗ Tằng Nam vui lên, làm vẻ mặt đau khổ thở ngắn than dài:” Cha tôi à, còn tạm được, cô biết mẹ tôi không? Mẹ tôi đánh tôi suốt từ nhỏ tới lớn, chổi nhà tôi một tháng thay hai cái, toàn là đánh tôi mà hỏng. Về sau em gái tôi cũng thành phản xạ điều kiện, thấy khẩu khí mẹ tôi không ổn một cái là chạy vào phòng kiếm chổi đưa mẹ tôi, để mẹ tôi chấp hành giả pháp ... Ài không nói nữa, cô không biết có mẹ bi thảm thế nào, thề, hồi nhỏ tôi từng nghĩ, tôi không phải là con ruột, được nhặt từ bãi rác về.”
Biết Giản Phàm cố ý chọc mình, Tằng Nam đúng là bị mấy lời này làm cười trong nước mắt, đưa tấy quệt nước mắt đi:” Phương thức yêu thương mỗi người khác nhau, tôi tin mẹ anh yêu anh, hơn nữa nghe giọng của anh, cũng rất yêu mẹ anh.”
“ Ha ha, cái đó không sai.” Nhắc tới cha mẹ, sắc mặt Giản Phàm thêm vài phần ấm áp sáng lạn:” Cha tôi là đầu bếp, từ bé tôi đã thích chui vào bếp, mẹ tôi ngày ngày mắng tôi chỉ biết ăn, ha ha ha. Hồi nhỏ không hiểu chuyện, sau này lớn lên mới hiểu, nuôi được đứa con, tốn không biết bao nhiêu tâm huyết, tốn không biết bao nhiêu là tiền. Đi học mười mấy năm tốn tiền, kiếm việc tốn tiền, rồi lại kiếm vợ cũng tốn tiền, tôi đoán cha mẹ tôi đang góp tiền mua nhà cho tôi đấy. Chậc, nói cho cô biết tương lai con tôi mà cũng kém cỏi như tôi, tôi không được rộng lượng giống cha tôi đâu, thế nào bị nó làm tức vỡ bụng lâu rồi.”
Đây là cảm ngộ lớn nhất Giản Phàm sau hai mươi mấy năm sống trên đời, vừa nói vừa thở ngắn than dài, Tằng Nam khẽ mỉm cười, đối với mỗi một giả đình hoàn chỉnh mà nói, loại ấm áp bình dị đó khiến cô hồi tưởng miên man, mắt khóc tới hơi sưng lên vừa hâm mộ vừa khẩn thiết nói:” Giản Phàm, anh không hiểu bản thân rồi, chú Ngũ nói anh là một kỳ tài, có thể từ trong mấy vạn nghi phạm tìm ra thủ phạm chính vụ án lừa gạt cướp của, lại một mình tìm được nơi thử súng trong diện tích mấy trăm km2, bọn họ gửi gắm hi vọng lớn vào anh, tin tưởng anh.”
“ Đừng nói tới cái này, nói là tôi lại tức giận, họ tin tưởng tôi à, tôi làm sao tin tưởng họ đây? Ngày từ đầu đã tính kế tôi, ai dám nói cuối cùng tôi không bị họ tính kế?” Giản Phàm không để ý tới loại cổ vũ này:
“ Anh không muốn thì ai cưỡng ép được anh, tôi cũng không ép anh, tôi chỉ nói lên một sự thực thôi.” Tăng Nam nghe ra Giản Phàm đã buông lỏng cảnh giác, nói luôn: