Chương 126: Có vấn đề trong sự trùng hợp. (3)
Tằng Nam cũng chẳng nói gì, mở to đôi mắt như trời sao huyền ảo nhìn Giản Phàm không chớp, đôi mắt biết nói đó chứa đựng tình cảm hết sức phức tạp làm Giản Phàm nhất thời không hiểu. Trong đôi mắt đó từng có sự lả lơi, từng có sự tinh nghịch, có sự kiên định, quả một đêm đều biến mất hết rồi, chỉ có sự tiều tụy đáng thương chưa từng có.
Rửa sạch hết lớp ngụy trang đi, Tằng Nam có vẻ trở thành cô gái nhỏ năm xưa, tìm kiếm chỗ dựa dẫm an ủi.
“ Cô tìm tôi à? “ Rất lâu sau Giản Phàm mới hỏi một câu không phải để hỏi:
“ Ừ. “ Tằng Nam yếu ớt đáp một tiếng, rụt rè đưa tấy rằ, móng tấy dài được cắt tỉa hết sức cầu kỳ, nắm lấy tấy Giản Phàm, đặt lên bên gò má còn ươn ướt của mình, giọng thương cảm: “ Tôi chỉ muốn nhìn thấy anh, rất muốn, gặp anh rồi lại chẳng biết nên phải nói gì nữa.”
Vừa nói tới đó nước mắt lại như chuỗi vòng ngọc đứt đoạn, từng giọt nước mắt lớn lăn dài trên gò má rơi xuống gối, cô không lau, cũng không khóc, chỉ có nước mắt là cứ vậy chảy rằ.
“ Kỳ thực tôi không làm gì cả. “ Giản Phàm dùng tấy khác cầm khăn tấy thấm nước mắt cho Tằng Nam, nhẹ nhàng nói: “ Hôm quả hơn trăm cảnh sát của chi đội tới nơi đó, cùng chung sức đưa cha cô trở về, mỗi người góp một tắy, rất nhiều người đã khóc. Cha cô là người tốt, tới giờ họ vẫn chưa quên.”
“ Người đã không còn nữa, tốt tới mấy cũng ích gì chứ?” Tằng Nam lắc đầu, má cọ vào mu bàn tấy Giản Phàm, nói bằng giọng mũi nghèn nghẹn: “ ... Hôm đó xảy ra chuyện, rất nhiều cảnh sát xông vào nhà tôi, bọn họ lục tung mọi thứ, có hai nữ cảnh sát gọi tôi sang một bên tra hỏi rất lâu, tôi chẳng biết chuyện gì xảy rằ. Sau đó họ bỏ đi, để lại tôi cùng căn nhà bị họ lục lọi bừa bộn, chẳng ai nói một câu an ủi nào ... Còn lại một mình, tôi chẳng biết phải làm sao, mỗi ngày tới đơn vị của cha tôi, thấy ai mặc cảnh phục là quỳ xuống cầu xin họ giúp tôi tìm cha, chẳng ai giúp cả ... Về sau lớn lên, năm nào tôi đi khắp từ chi đội, cục, sở rồi lên cả bộ công an khiếu nại, tôi phải tươi cười, phải nịnh nọt, phải đút tiền cho bọn họ ... Bọn họ biết cha tôi là người tốt, cha tôi đã quyên hết cả giả sản ra rồi, sao còn trộm đồ? Bọn họ biết, nhưng không ai nói một câu công bằng cho cha tôi ... Tốt đẹp gì, họ khóc cho hợp cảnh thôi ... ”
Bi thương cũ trào dâng trong lòng, nước mắt lại không cách nào ức chế được, Giản Phàm lau vết thương cũ, có cả nước mắt mới, một cái khăn tấy là không đủ chứa nước mắt tích lũy mười mấy năm.
Không khóc lớn, chỉ có tiếng thút thít nho nhỏ, như thú nhỏ bị thương chui sâu vào trong hang của mình, Giản Phàm máy móc cầm cái khăn tấy ướt đẫm lau nước mắt: “ ... Đừng khóc, không phải ai cũng tệ, kỳ thực với cảnh sát cơ sở, bọn họ dù muốn giúp cũng chẳng thể làm gì, mười mấy năm quả chi đội trưởng của chúng tôi chưa từng từ bỏ tìm kiếm, trên tỉnh cũng có người luôn nhớ tới cha cô, bọn họ không nói rằ, nhưng bọn họ không hề quên, nên vụ án này mới không bị chìm vào quên lãng.”
“ Vụ án này khó lắm sao?” Tằng Nam cắt ngang lời Giản Phàm:
“ Cũng chẳng khó lắm.” Giản Phàm tuy gặp nhiều trở ngại, vì vụ án này mấy lần đình chỉ, mấy lần bị cách ly, gian khổ truy bắt tội phạm, nhưng nếu nói khó, với y mà nói thực sự không quá khó, manh mối rất nhiều, tính mục đich quá lớn.
Kiều Tiểu Ba che dấu kín kẽ làm y bị lừa một phen chứ Trịnh Thành Thắng, Tề Thụ Dân, Tiết Kiến Đình cùng manh mối liên quản tới buôn lậu cổ vật là quá rõ ràng, y chỉ đọc hồ sơ vụ án đã nhảy thẳng tới chợ đồ cổ tìm manh mối rồi.
Nếu như nói sau khi vụ án xảy ra trong thời gian ngắn khó xác định được, làm khó Quách Định Sơn, nhưng sáu tổ chuyên án sau đó làm sao bỏ quả nhiều manh mối trọng yếu như vậy? Chẳng lẽ là mình thông minh hơn tất cả bọn họ gộp lại, Giản Phàm tự tin nhưng còn chưa ngạo mạn tới mức đó.
Bọn họ có quá nhiều cố kỵ, chưa bắt tấy vào vụ án có khi tính đường lui sao khỏi phải chịu trách nhiệm rồi.
Hoặc là như Ngô Đích, bốn năm trước được Lý Uy cung cấp cho manh mối rõ ràng như vậy, lại kiên quyết phủ nhận, hắn sợ người khác nổi bật hơn mình, không muốn chia sẻ vinh quảng với ai.
Bọn họ có quá nhiều vấn đề, đầu óc tiêu hao ở chuyện không liên quản còn nhiều hơn cho vụ án.
“ Không khó mà khiến tôi đợi 14 năm, nếu khó thì tôi phải đợi cả đời à? Tôi đau lòng là bọn họ để cha tôi bị chửi rủa lâu như thế, chết rồi còn bị người ta chửi ...” Tằng Nam đưa tấy Giản Phàm lên môi, hôn nhè nhẹ , một cái, rồi một cái nữa, cọ má liên tục vào đó, làm Giản Phàm ngượng ngùng rút tấy lại, Tằng Nam vội giữ chặt lấy, như có phần sợ hãi, lí nhí như cầu xin: “ Đừng, đừng đi ... Ở lại với tôi, tôi không khóc nữa đâu, tôi biết anh không thích người khác khóc, anh thấy phiền.”
Giản Phàm không rút tấy lại nữa, dỗ dành: “ Không phiền, không phiền chút nào, không phải tôi tới đây với cô rồi sao?”
Cho tấy vào túi, lấy được hai tờ giấy ăn, giúp Tằng Nam lau gò má ướt lại khô, khô lại ướt đó, rất chân thành nghiêm túc, không có chút mất kiên nhẫn nào.
Động tác hết sức tỉ mỉ, ánh mắt hết sức chăm chú, Tằng Nam nhìn Giản Phàm, đắm mình trong sự quản tâm ấy, cảm thấy ấm áp chưa từng có, sự ấm áp ấy trung hòa bi thương tích lũy trong lòng, thủ thỉ hỏi: “ Giản Phàm, anh có tin vào số mệnh không?”
“ Không tin. “ Giản Phàm phũ phàng lắc đầu:
“ Không tin một chút nào à?” Tằng Nam không hài lòng với câu trả lời này chút nào:
“ Ông nội tôi tin vào mấy thứ này lắm, cứ nói suốt, còn tôi, nếu sống thuận lợi thì không tin, nếu không thuận lợi, đôi khi không tìm được nguyên nhân thì tôi tin.”
Trong nước mắt ánh lên nụ cười ấm lòng hạnh phúc, Tằng Nam giơ tấy Giản Phàm lên trước mặt, xoay đi xoay lại, vừa nhìn vừa nói: “ Tôi thì tin vào số mệnh ... Thời đại học tôi từng tới chùa Phổ Cứu rút thăm, có một vị hòa thượng già đã giải quẻ thăm của tôi, ông ấy nói tôi sẽ gặp được một người có ngày tháng năm sinh giống mình, đó là quý nhân trong số mệnh của tôi ... Giờ anh xem, ứng nghiệm vào anh rồi, cho nên tôi tin.”
Ài, gặp phải lừa đảo giang hồ giống Bạch Mao rồi, câu đó nói với 100 người, 99 người không gặp được quý nhân thì bảo là không có số, 1 người gặp được tin sái cổ là đủ khiến 99 người kia tin theo rồi, có mơ mà Giản Phàm đi tin vào mấy thứ lừa đảo như vậy. Nhìn Tằng Nam như con mèo nhỏ dựa vào cánh tấy mình, Giản Phàm cúi người xuống, nghiêm túc nói: “ Còn một chân tướng liên quản tới tôi, tôi luôn giấu tất cả mọi người, nhưng nếu cô muốn biết, tôi sẽ nói, cô muốn biết không?”
Vậy chẳng phải thành bí mật mà chỉ một mình mình được biết, lúc này Tằng Nam vô cùng mềm yếu cảm tính, chút cảm xúc cũng bị phóng đại vô hạn, gật đầu.
“ Tôi là trưởng tử trong cả giả tộc họ Giản, năm xưa khi tôi sinh rằ, ông nội tôi bày 18 cái bàn trong thôn, tám chum rượu lớn đãi khách. Nhưng hai năm sau tôi không phải là đồ hiếm nữa, chú hai tôi cũng sinh con trai, mẹ tôi tìm cách sinh đứa nữa, nhưng khi đó không thể được, kế hoạch sinh sản đã xuống tới huyện xã rồi, nhất định cấm sinh con thứ hai, dưới tình huống đó phải làm sao? “ Giản Phàm thở ngắn than dài, dần dần dẫn dắt tâm tư của Tằng Nam vào chuyện vụn vặt của cuộc sống:
Tằng Nam tất nhiên làm sao mà biết, càng không hiểu Giản Phàm định nói cái gì, liên quản gì tới bí mật giấu tất cả mọi người.