Hắc Oa

Chương 127: Có vấn đề trong sự trùng hợp. (4)

Chương 127: Có vấn đề trong sự trùng hợp. (4)

Giản Phàm nghiêm túc nói:” Khi đó chú tôi vừa giải ngũ vào đồn công an làm việc, đưa ra chủ ý xấu, đẩy sinh nhật của tôi lên trước 9 tháng, vừa vặn vượt ra khỏi giới hạn, về sau ở nhà trẻ cơ quản lại làm cái chứng minh tôi là đứa bé chậm phát triển, thế mới cho phép mẹ tôi mang thai thứ hai ... Bởi thế ngày sinh nhật trên CMT của tôi là không đúng đâu, cô đừng tin.”
Tằng Nam há hốc mồm đầu tiên là thất vọng, sau đó giận dỗi mắng: “ Đồ lừa gạt, tôi không tin anh.”
“ Thật, tôi bị oan, bỗng dưng già đi gần một tuổi, cô nhìn tôi đi, có phải là trẻ hơn tuổi thật không? “ Giản Phàm vỗ vỗ má:
“ Hừm, cho dù là thật, nhưng một năm 365 ngày, vì sao không phải ngày nào, mà đúng vào sinh nhật tôi? Tức là chúng ta có duyên với nhau.” Tằng Nam kiên quyết bảo vệ luận điệu hai người có duyên với nhau, trò chuyện một lúc dần dà quên khóc, có chút khó xử nói:” Giản Phàm, ngày kia anh có rảnh không?”
“ Ngày kia là 29 tháng Chạp rồi, nói không chừng không rứt ra được, cô có việc gì?”
“ Đó là ngày hạ táng cha tôi, tôi muốn ... “ Tằng Nam chớp chớp mắt, ý tứ truyền đạt quả đôi mắt biết nói ấy không cần diễn đạt thành lời, có điều cuối cùng vẫn không nói ra được: “ Nếu không thì thôi vậy, không thích hợp.”
“ Tôi dẫn người trong đội cùng đi, có thể tiễn tiền bối đi hết chặng đường cuối cùng là chuyện vinh hạnh nhất ... Có điều cô hứa không được khóc nữa, 14 năm rồi, còn chuyện gì không bỏ quả được ... Thế nào, cô đồng ý thì tôi cũng đồng ý.”
“ Ừ. “ Tằng Nam gật đầu, rất thỏa mãn, rất ngoan, rất nghe lời:
Ngoài phòng bệnh, Lý Uy và Nguyên Nghị Minh đợi hơn một tiếng mới thấy Giản Phàm đi ra khẽ khàng khép cửa lại, Lý Uy đứng dậy còn có chút không yên tâm hỏi: “ Nam Nam thế nào rồi? Vẫn khóc à?”
Giản Phàm khẽ lắc đầu:” Khóc một lúc, cười một lúc, giờ ngủ rồi.”
Lý Uy bật cười, nói nhỏ: “ Đúng là hai đứa có tiếng nói chung, Nam Nam khóc suốt một ngày rồi, tôi không biết phải làm sao nữa.”
Rồi thở dải, ý tứ mình lỗi thời rồi, bảo Nguyên Nghị Minh ở lại bệnh viện trông chừng, mình và Giản Phàm xuống lầu, nhiều lần muốn hỏi gì đó, nhưng thấy Giản Phàm có vẻ thiếu tập trung lại thôi, cảm giác không thích hợp.
“ Tiểu Phàm, cám ơn cậu, cuối cùng tôi cũng hoàn thành được cái tâm nguyện này khi còn sống, không ngờ câu đó 14 năm không ai giải được, cậu chỉ mất bốn tháng phơi bày chân tướng, tôi không biết phải cám ơn cậu thế nào. “ Lý Uy mỉm cười, ánh mắt xuyên thấu nhân tâm ấy lần nữa khiến người ta kinh ngạc: “ Sao vậy, có phải đang suy đoán lời tôi thật hay giả không? Vẫn hoài nghi tôi à?”
Giản Phàm quảy sang lắc đầu: “ Thật thì không giả được, giả thì không thể thành thật, tôi không có ý suy đoán chú.”
“ xâ lạ rồi, trước kia còn hay gọi tôi là chú Lý, bây giờ càng quen thuộc, cảm giác lại thấy xâ lạ. “ Lý Uy có chút trách móc:
Nhưng Giản Phàm lại có lý của mình: “ Gọi thế không thích hợp, tôi gọi Đường Đại Đầu là anh Đường, anh Đường gọi chú là anh rể, tôi lại gọi chú là chú Lý thì loạn bối phận mất. Thôi thì cứ gọi là giám đốc Lý, nghe sang hơn chút.”
“ Con người có thời, cỏ cây có mùa, tôi cũng sắp hết thời của mình, sống sắp tới tận cùng, ít nhiều cũng hiểu được cuộc đời, kỳ thực sang với hèn là cán cân ở trong lòng. Nhìn Lão Tằng đi, mười mấy năm rồi còn có nhiều chiến hữu đưa chân như thế ... Nếu ngày tôi nhắm mắt, đoán chừng chỉ có Đường Đại Đầu đưa tiễn, ha ha ha, tiền đề là cậu ta còn chưa bị bắt.” Lý Uy nói với giọng tự trào, lại giống như đã nhìn thấu hồng trần, đã đạm bạc với mọi thứ rồi:
Giản Phàm chỉ coi như câu nói đùa:” Chắc chắn còn có Tằng Nam, nói không chừng còn có tôi, giám đốc Lý, chú đang tuổi tráng niên, sao lại nghĩ tới chuyện này.”
Lý Uy vỗ vỗ ngực trái: “ Chỗ này già rồi, khó tránh khỏi nghĩ tới chuyện như vậy, đi nào, tôi đưa cậu về.”
Bấm điều khiển từ xâ, chiếc xe bị phủ một lớp tuyết dày nhá đèn mấy cái, hai người mở cửa lên xe, deo dây an toàn, đợi xe khởi động, Giản Phàm rốt cuộc đi vào chính đề: “ Giám đốc Lý, tôi biết chú có rất nhiều lời muốn hỏi tôi, chúng ta nói ngắn gọn đi, tôi cũng có vài điều chưa hiểu rõ, cần chú giải đáp hộ.”
“ Sẵn lòng, tôi thích loại phương thức nói chuyện này.”
“ Thứ nhất, vấn đề nằm ở chỗ, với khả năng của anh em họ Tề, cùng với sự hung hãn của đám tấy sai như Đồng Cô Sơn, Lý tắm Trụ, vậy mà trừ cái lần xông vào Thịnh Đường, hình như chúng không có hành động nào lớn. Có phải vì chưa gây tổn hại tới gân cốt của chúng, hay là vì chúng có ý đồ khác? “ Giản Phàm không vòng vo hỏi luôn vấn đầu tiên:
“ Không, đều không phải, là vì cậu ra chiêu quá khác thường, vụ án đi theo hướng quá quỷ dị, khiến chúng không cách nào dự đoán được đề sửa chữa ... Thứ nhất, chúng không thể ngờ cậu lại moi ra được Tiết Kiến Đình từ người trong tù. Thứ hai, vừa bịt được sơ hở đó không ngờ cậu lại nhảy ra chặn xe đồ cổ. Thứ ba, chúng càng không nghĩ cậu tìm ra được Tằng Quốc Vĩ, nói thực tôi nghĩ vỡ đầu cũng không ngờ chúng lại dùng thủ pháp vụng về để gây vụ án kinh thiên, nếu chúng ra tấy tàn độc hơn nữa, hủy xác thì vụ án này không thể tra nổi. “ Lý Uy chau mày bình luận:
“ Còn điều thứ tư, hang ổ của chúng ở Bành Tây bị tôi đào ra rồi, đúng lúc chú tìm tôi đấy. “ Giản Phàm tiệt lộ tin động trời không có chút dấu hiệu gì:
“ Cái gì!? “ Lý Uy thất kinh, lạc tấy lái, vừa ra khỏi bệnh viện vội dừng lại, từ từ đỗ xe ở bên đường, kinh ngạc dần dần chuyển thành mừng rỡ, kích động đấm vô lăng một cái: “ Hay hay hay ... Cậu đã hủy quá nửa giả sản của hắn rồi, mất đi số hàng này, chỉ còn lại chút bất động sản nữa thôi, muốn gây sóng gió cũng khó. Nếu như mất cả hàng mà được người mua đặt trước, hắn không thể đứng chân trong cái nghề này nữa ... Giỏi, Giản Phàm, giỏi lắm.”
Đối diện với lời khen không ngớt của Lý Uy, Giản Phàm không động lòng: “ Tôi thấy trong chuyện này còn có vấn đề, nhờ chú chú ý kỹ hơn, cẩn thận không hề thừa ... Điều thứ hai mà tôi nghĩ không thông, nội tặc là ai? Tôi từng nghĩ sau nhiều sự cố như vậy thì hắn đã phải hiện thân, ít nhất có manh mối rõ ràng rồi, nhưng tới giờ tôi vẫn chưa thấy.”
“ Tôi nghĩ là không ai dám đứng rằ, dù sao thì cũng bị truy nã rồi, chân tướng khi đó là sáng tỏ, không ai ngăn cản được nữa. “ Lý Uy rất lạc quản:
Giản Phàm phủ định suy nghĩ này: “ Không thể nào, chó cùng rứt giậu, dù là ai thì cũng không hợp lý chút nào, tôi lo nhất ở điểm này, kẻ đó không khoanh tấy chờ chết ... Hắn đang mưu đồ gì?”
Giản Phàm nói tới đó thì di động rung lên, thuận tấy lấy rằ, còn nghĩ là trong đội gọi tới có tin gì rồi, đoán chừng năm nay phải ăn Tết trên thành phố, xem một cái liền ngẩn người.
“ Sao thế? “ Lý Uy thấy Giản Phàm nhíu mày liền hỏi:
“ Lạ quá ... Điện thoại của chú hai tôi, chú ấy có bao giờ quản tâm tới tôi đâu, bình thường gặp toàn chửi bới. “ Giản Phàm lẩm bẩm chưa bắt máy:
“ Có vấn đề gì à?”
“ Chú ấy cũng là cảnh sát ...” Giản Phàm không khỏi sinh ra một vài liên tưởng:


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất