Chương 128: Cuộc đời toàn chuyện lặt vặt. (2)
Đôi khi cuộc sống này đừng chỉ nghe danh, hồi ở Tân Thế' Giới, tiếng là làm việc cho công ty lớn đấy, khoe oai thật đấy, nhưng cô làm chết mệt, lương chưa tới 6000, bây giờ làm việc ở chỗ như đơn vị thế' kỷ trước này, lương lên mà quyền lực cũng tăng lên không ít.
Nếu thế chưa đủ lấy làm ví dụ thì cứ nhìn ông chủ Giản đi, ăn mặc như công nhân, đi xe chở hàng, bán cơm hộp, gặp ai cũng nói làm ăn khó khăn vất vả, Nhưng cô thừa biết, một tháng Giản Phàm kiếm gấp mấy chục lần mình. Tuy ở Đại Nguyên này nhiều ông chủ giả tài trăm vạn lắm, nhưng kỳ thực chẳng kiếm nhiều như thế' đâu, chỉ có cái xác to mà thôi, thậm chí còn nợ đầy đít ra đó.
So tốc độ kiếm tiền với Giản Phàm à, quá nửa số ông chủ ở Đại Nguyên này phải khóc thét.s
Đang suy nghĩ miên man thì có chuông điện thoại, nhạc chuông cao nguyên Thanh Tạng, Trương Vân vội nhận điện thoại, đó là thói quen cũ của cô, mỗi tiếng chuông đại biểu một giám đốc Tân Thế Giới, tiếng chuông này là của Sở Tú Nữ.
Điện thoại rất ngắn, chỉ nghe hai câu đã vội lấy chìa khóa xuống lầu, dặn dò Hải Quân, Mã Bằng vài câu lên xe, vội vàng bấm điện thoại gọi Giản Phàm, không có chuyện gì thì gọi được, có chuyện là không ai nghe máy.
Suy nghĩ chút, quyết định tới chỗ Sở Tú Nữ trước.
Phân Thủy Lĩnh, chuông điện thoại reo thì Giản Phàm đi ra ngoài, thấy mấy người đợi ở cửa, kệ luôn điện thoại, vừa đi xuống lầu vừa vui mừng gọi: “ Mọi người tới sao không nói một tiếng để cháu đi đón?”
Ở cửa là Trần Thập Toàn, Giang Nghĩa Hòa, một thì tóc bạc hết, một thị đầu bóng loáng, Giản Phàm xuống tới nơi còn đi quảnh Trần Thập Toàn nhìn một vòng: “ Chú khỏe rồi hả?”
“ Ha ha ha, khỏe rồi, chặt vài viên gạch không thành vấn đề. “ Trần Thập Toàn giơ chân đá, chụm tấy làm đao chém vài phát làm Giản Phàm vừa cười vừa tránh:
Vui, tất nhiên là vui rồi, Trần Thập Toàn mặc thường phục đơn giản, nhìn như công nhân bình thường, đậm mùi rễ cỏ, còn Giang Nghĩa Hòa nếu không lộ vẻ hung dữ rằ, đi trên đường người ta còn nhầm là công nhân quét dọn, cả hai đều sớm không còn chút bóng dáng cảnh sát nào nữa, nghỉ lâu rồi mới đúng.
Dẫn hai người họ vào bếp tham quản một vòng, trò chuyện với đầu bếp vài câu, tới xưởng thịt ngâm tranh thủ hỏi Giang Nghĩ Hòa: “ Bác Giang, bác thay đổi chú ý rồi à?”
“ Ha ha ha, cái thằng nhóc này, vẫn muốn xúi cái nắm xương già kiếm tiền cho cháu sao? “ Giang Nghĩa Hòa vò đầu Giản Phàm:
“ Xem bác nói kìa, ai lại đi thù tiền chứ? Kiếm nhiều một chút thì cuộc sống cũng thoải mái chút, đội một trả bác có 1000, khác gì bóc lột.”
Bác Giang đã tới đây là có chút dao động rồi, Giản Phàm muốn tranh thủ khuyên nhủ thêm, Trần Thập Toàn mất kiên nhẫn tự chỉ mình mình: “ Giản Phàm, cậu có nhận tôi không?”
Lão Trần từ chơi súng đánh nhau chỉ biết uống rượu mắng người, kém bác Giang xâ lắm, Giản Phàm lắc đầu: “ Chú Trần, thứ này không vài năm chơi dao phay không làm nổi đâu, chú tới chỗ tôi ... thì làm gì đây?”
“ Giết lợn, không phải cậu nói với tôi à? Bác sĩ bảo tôi vận động nhiều hơn, không thể ở lỳ trong nhà, tôi thấy giết lợn khá hợp ... Thằng nhãi, định quịt phải không?”
Thấy Lão Trần có động tác, Giản Phàm theo bản năng nhảy lùi lại: “Chú Trần, hôm đó tôi trêu thôi, chú coi là thật đấy à?”
“ Tôi mặc kệ, cậu lừa ai không được lừa sư phụ mình.”
Xem chừng Lão Trần coi là thật rồi, không phải là nổi hứng thú nhất thời nữa, Giản Phàm vỗ ngực: “Vậy được, tôi có quen vài ông chủ lò mổ, chú muốn giết lợn không thành vấn đề, nhưng có điều kiện.”
“ Nói! “ Trần Thập Toàn sảng khoái phất tắy:
Giản Phàm cười gian ghé vào tai thì thầm vài câu, không biết là điều kiện gì mà Trần Thập Toàn cười âm hiểm gật đầu, giơ tấy lên, cả hai vỗ tấy giao ước.
Đợi hai đồng chí già rời Phân Thủy Lĩnh lên xe tắxi, Trần Thập Toàn nói: “ Lão Giang, tôi nói này, thằng bé đó đúng là tình cảm có trước có sau, hay chúng ta cùng tới làm đi ... Ê, anh cười cái gì, anh cố chấp, anh đã sáu mấy rồi, còn ở đội cảnh sát làm gì? Giản Phàm nói đúng, thiên hạ có bữa tiệc nào không tàn ... Đi thôi, anh mà không tới thì tôi mất mặt lắm đấy, tôi hứa rồi.”
Chuyện này gác lại mấy tháng rồi, Giang Hoài Nghĩ quảy đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút buồn bã, song cuối cùng vẫn gật đầu.
“ Cô Trương Vân này làm gì mà gọi điện lắm thế? “ Giản Phàm kiểm tra cuộc gọi nhỡ, chuẩn bị gọi lại cho Trương Vân thì có điện thoại tới, là của Hạnh Nhi, vỗ trán, cầm túi xách tấy chuẩn bị trước, vừa chạy vừa nghe điện thoại: “ Tới ngay, tới ngay, chú Trần với bác Giang tới tham quản ... Không phải 10 giờ 30 à, sao tới rồi ... Em lại chẳng phải xếp thứ nhất ... Tới ngay.”
Vội vàng nhảy lên chiếc xe bán tải Trường Thành, xe mới muả, vừa để làm việc vừa thay chân, xoay vô lăng đi thẳng vào thành phố.
Làm sao mà gấp thế? Chẳng có gì khác, hôm nay là lần đầu Dương Hồng Hạnh tham giả phỏng vấn, Giản Phàm đã hứa đi cùng, không ngờ buổi sáng có việc, lại có chú Trần, bác Giang tới, thiếu chút nữa hỏng việc.
Chuyện làm ăn rất thuận lợi, không có gì để nói, tới mức độ nhất định thì không cần mình tự làm nữa, trừ phối hợp nguyên liệu, lúc đun nấu cần chỉ điểm một chút, giờ nhiệm vụ chủ yếu là giải quyết vấn đề nhỏ không ngừng xuất hiện.
Tăng tốc mấy lần, chẳng bao lâu đón được Dương Hồng Hạnh ở cửa tiểu khu công đoàn, dọc đường nghe cô trách móc, tới kịp địa điểm trước 10 giờ 30.
Giật nảy mình, trước tòa nhà mới xây ở khu khai phát, chen chúc mấy trăm người, nam âu phục chỉnh chu, nữ váy dài quá gối, ai nấy mặt mày nghiêm trang còn hơn cả chuẩn bị lên tiền tuyến. Mãi mới kiếm được chỗ đỗ xe, Giản Phàm móc ví, lấy sổ tiết kiệm và một xếp 100 đồng đưa Dương Hồng Hạnh.
“ Hả, anh định làm cái gì? Định bảo em đi hối lộ à?” Dương Hồng Hạnh nhăn mặt, muốn trách Giản Phàm cứ hay giở trò không đàng hoàng:
“ Không phải. “ Giản Phàm đưa tấy ra vuốt má cô: “ Em căng thẳng đúng không? Thiếu tự tin đúng không?”
“ Đúng rồi, lần đầu tiên em đi xin việc mà. “ 28 tuổi rồi mà mới lần đầu đi xin việc, Dương Hồng Hạnh không căng thẳng sao được:
Giản Phàm tư vấn tâm lý :” Tối quả anh đọc rất nhiều tài liệu nghiên cứu, trong đó nói đếm tiền giúp hóa giải căng thẳng, tăng cường tự tin, thật, không lừa em đâu ... Lát nữa trước khi vào phỏng vấn, em tới gian vệ sinh, mang tiền đếm một lượt, vừa đếm vừa nghĩ, bà đây không thiếu tiền, chồng bà giàu nứt đố đổ vách, phỏng vấn được hay không chẳng quản tâm ...”
“ Em có quản tâm. “ Dương Hồng Hạnh nghiêm túc đính chính:
“ Anh biết em quản tâm, nhưng phải hóa giải tâm lý căng thẳng chứ, em càng không quản tâm, càng thoải mái thì càng tự tin, mà tự tin dẫn tới thành công, đúng chưa? Cho nên em phải đếm tiền ... Thật đấy, có khoa học lẫn thực tiễn, mỗi ngày anh xem sổ sách xong ngủ rất ngon.”
Giản Phàm hớn hở truyền đạt kinh nghiệm, làm Dương Hồng Hạnh cười khúc khích, vậy là mục đích của y đã đạt được, chứ căng thẳng như ra trận giống đám người kia, e là hỏng, y đi xin việc nhiều lắm nên biết:
Dương Hồng Hạnh không dễ bị thuyết phục, nhưng dễ bị Giản Phàm lừa, ngồi trong xe đếm tiền, sau đó mở sổ tiết kiệm thốt lên: “ Cái gì, anh có hơn 80 vạn rồi cơ à?”