Chương 129: Cuộc đời toàn chuyện lặt vặt. (3)
“ Hết tháng này sẽ hơn 100 vạn, tháng sau chúng ta đi mua nhà. “ Giản Phàm nói cực kỳ tự tin: “ Giờ em thấy thế' nào, đã tràn trề tự tin chưa?”
Dương Hồng Hạnh "ừ" một tiếng, trả sổ lại cho Giản Phàm: “ Vô ích, không phải của em, em đếm cũng chẳng được gì.”
“ Em nói vớ vẩn, sao lại không phải của em, ngày cả anh còn là của em, vậy mọi thứ khác cũng là của em. Thực Thượng có hai cơ sở, một quán chính, hơn 60 chi nhánh tiêu thụ, tất cả đều là của em đấy, đường đường là vợ ông chủ rồi, em phải nghĩ thế này, mình tới đó làm việc là may cho họ ... Nói, giờ tự tin chưa? “ Giản Phàm vừa nói vừa vuốt lại tóc cho Dương Hồng Hạnh:
Dương Hồng Hạnh làm mặt quỷ, bất kể có tự tin hay chưa vẫn gật đầu biểu thị: Có rồi.
Xuống xe, hai người sóng vai đi cùng nhau, cuối cùng cũng đưa cô gái có chút tự tin ấy vào đại sảnh chờ phỏng vấn.
Không thể trách Hạnh Nhi được, giờ kiếm việc khó lắm, việc lương quá thấp thì mất giá, việc lương vừa ý thì không đúng chuyên ngành, hoặc giới tính có vấn đề, người ta tuyển nam không tuyển nữ. Việc thích hợp nữ giới, người ta chỉ tuyển thư ký, cái này Giản Phàm kiên quyết không đồng ý, Hạnh Nhi của y xinh đẹp như thế, nghĩ đã thấy nguy hiểm, thà nhốt cô ở nhà chứ không cho đi làm thư ký, công việc đó phức tạp lắm, không phải nói giữ mình là được.
Kén chọn mãi nên chạy đi chạy lại mấy tháng chưa đâu vào với xoan, Giản Phàm nhiều lần khuyên Hạnh Nhi, xin việc làm gì, làm bà chủ quản lý chuyện kinh doanh cho anh đi. Hạnh Nhi cứng đầu lắm, không chịu.
Tuy Giản Phàm rất thất vọng cũng có chút vui vẻ, càng xác định mình lựa chọn đúng, cô vợ này dễ nuôi, nói chính xác là chẳng cần nuôi.
Thời buổi này hô hào nữ quyền thì nhiều lắm, nhưng mấy cô gái thực sự độc lập như Hạnh Nhi của y, đa phần chỉ lợi dụng nữ quyền để đòi hỏi nam nhân thôi.
Nhìn bóng dáng Dương Hồng Hạnh biến mất trong đại sảnh đông đúc, Giản Phàm thở phào phần nào. Bây giờ không cần y mỗi ngày đích thân cầm thìa nấu nướng nữa, nhưng mà càng mệt, nào là Thời Kế Hồng đại biểu nữ nhân viên yêu cầu tăng lương, nào là Hoàng Thiên Dã liên tục giở trò phía dưới, không phải xe đưa hàng va chạm thì vi phạm giao thông bị cảnh sát phạt tiền, lại còn chuyện cưới hỏi, người thành đôi thành cặp không ít. Riêng tháng 9 đã có 6 người cưới vợ hoặc gả đi, riêng số người kéo đi ăn cưới đã đủ khiến công việc hôm đó gặp vấn đề ...
Tóm lại là chuyện lớn không có nhưng chuyện nhỏ nhặt phiền toái không ngớt, hôm nay gạt hết chỉ quản tâm tới chuyện phỏng vấn của Hạnh Nhi. Ngồi ở bậc thềm ngoài đại sảnh, nhìn người ra vào xin việc, nam nhiều nữ ít, mắt thâm quầng, mặt ủ rũ, không thì tâm sự trùng trùng, nhìn họ, Giản Phàm thấy có chút nhẹ nhõm may mắn.
Đúng thế, cảm giác tuyển người và đợi người ta tuyển là hoàn toàn khác nhau, phấn đấu bao năm rốt cuộc ngoi lên được rồi, ít nhất không cần tranh giành vỡ đầu một vị trí bị người ta quát mắng sai bảo nữa.
“ Chủ quản tiếp thị ... Đại học chính quy, a, cái này mình không đi ứng tuyển được rồi... “ Giản Phàm buồn chán thuận tấy nhặt mấy tờ rơi tuyển dụng lên xem, xem tờ tiếp theo chửi: “ Ngoại ngữ cấp 4 trở lên, có năng lực giao tiếp trôi chảy bằng tiếng Anh, có kinh nghiệm làm việc ... Mẹ nó, xem ra mình vô vọng rồi.”
Xem mấy tờ liền không tìm ra vị trí thích hợp cho mình, vừa kiếm một cái thích hợp thì chửi: “ Con bà nó, mình đường đường ông chủ, vậy mà chỉ đủ điều kiện làm công nhân vệ sinh ... Gì thế này, đơn vị nát nào thế này, người Trung Quốc mà yêu cầu ra nước ngoài phỏng vấn ... Mẹ kiếp!”
Xem tên đơn vị, cái gì mà công ty hữu hạn khuôn đúc Phú Sĩ Tiệp, chưa bao giờ nghe tên, té ra là xí nghiệp liên doanh với nước ngoài, bực mình, vứt toẹt đống tờ rơi vào thùng rác.
“ Giản Phàm!?”
Có người gọi, giọng nghe thánh thót êm tắi, Giản Phàm nghiêng đầu nhìn, là Cảnh Văn Tú? Lạ thế, bốn xung quảnh người quả lại nhốn nháo, cô em này ở đâu chui rằ, hồ nghi nhìn Cảnh Văn Tú một thân trang phục OL duyên dáng: “ Cô lại nhảy việc à?”
“ Hôm nay tôi nghỉ phép, tới giúp bà Diêm, còn anh? “ Cảnh Văn Tú đang định vào đại sảnh, dừng chân hỏi:
“ Tôi à? “ Giản Phàm nhìn mình đi vội còn mặc quần áo đầu bếp, mắt đảo một vòng trêu cô nàng này, vỗ ngực: “ Đi ứng tuyển.”
“ Ứng tuyển á? “ Cảnh Văn Tú ngạc nhiên:
“ Ừ, ứng tuyển công nhân vệ sinh.”
“ Thôi đi. “ Cảnh Văn Tú phì cười đã nhận ra Giản Phàm nói ba lăng nhăng:
Giản Phàm nhướng mày lên:” Cái gì, coi thường tôi à? Chẳng quả họ không tuyển đầu bếp thôi, tuyển là tôi được nhận.”
“ Đừng đùa nữa, tôi nghe nói anh đi làm ăn rồi.”
Té ra cô em này cũng biết, Giản Phàm cười ha hả bao biện: “ Ha ha, tôi kiêm chức không được à? Sáng làm ông chủ, tối đi quét rác.”
“ Cho tôi số điện thoại.”
“ Xin số điện thoại á, làm gì? “
Cảnh Văn Tú đưa tấy rằ, cười giải thích: “ Còn vì cái gì nữa, Trần Thập Toàn, chúng tôi luôn coi ông ấy là điển hình nghiên cứu ... Lạ thật đấy, làm sao anh có thể khuyên giải ông ấy vui vẻ được thế?”
“ Đơn giản, tôi chửi ông ấy mấy câu, ông ấy đánh tôi một trận thế là xong, hôm nay còn tìm tôi muốn đi theo tôi giết lợn bán thịt, ha ha ha.” Giản Phàm cười sảng khoái khoe khoang, nói chuyện với mấy cô bé xinh xinh luôn làm tâm tình người ta khoan khoái, đặc biệt là xinh xắn lại còn ngốc nữa thì vui vẻ gấp đôi:
“ Đơn giản thế thôi à? “ Cảnh Văn Tú nhíu mày, có chút nghi ngờ trình độ chuyên môn của mình:
“ Cô biết các cô sai ở đâu không? “ Giản Phàm đứng lên làm vẻ mặt nghiêm trọng, rất thích trêu ghẹo em gái cảnh sát đoan trang thục nữ này: “ Ở vấn đề ngôn ngữ tổ chức.”
“ Có vấn đề gì sao?”
“ Các cô khuyên giải chú Trần, chắc chắn là, đồng chí Trần Thập Toàn, chúng tôi đại biểu cho tổ chức tới thăm hỏi đồng chí ... Không thì, đồng chí Trần Thập Toàn, tổ chức luôn quản tâm tới đồng ý Hoặc, tổ chức sẽ không bỏ rơi đồng chí ... Nói thế là hỏng rồi, vì sao à? yêu càng nhiều hận càng sâu, chú Trần rất yêu nghề, nhưng hận nhất là cái tổ chức này, cô hiểu không?”
Cảnh Văn Tú tiếp xúc với Giản Phàm không nhiều, song lại hiểu không ít, lời của y dù có lý cũng đừng tùy tiện tin, tiếp tục đưa tắy: “ Anh bớt ba hoa đi, đưa số điện thoại đây.”
“ Không vấn đề. “ Giản Phàm lấy danh thiếp mới làm đưa rằ, còn trêu: “ Này, nói thật đi, muốn hẹn hò với tôi à? Tuy tôi có bạn gái rồi nhưng vẫn có thể cân nhắc đấy.”
“ Mơ đi, tôi có bạn trai rồi, không phải tôi mà là trưởng ban Trương, mấy làn muốn hỏi chuyện anh, tôi không biết trả lời ra sao.” Cảnh Văn Tú chun mũi thu danh thiếp:
“ Hay là tôi hẹn cô, cô chưa cho tôi số điện thoại đấy.”
“ Tôi làm gì có danh thiếp, mà anh đừng hẹn, tôi sợ gặp anh vài lần bị ảnh hưởng tới tư tưởng chính trị, luận điệu của anh nói về tổ chức là luận điệu phần tử phản động, cẩn thận tôi bắt anh ... Thôi gặp lại sau.”
Mỉm cười vẫy tấy vài cái, giày cao gót gõ lên nền đá bỏ đi, để lại bóng lưng yểu điệu, làm Giản Phàm chống cằm nhìn mãi, có phải mình có bệnh sinh lý không nhỉ, cứ nhìn cô em kiểu này là muốn đẩy xuống giường, chẳng lẽ mình có thiên phú dị bẩm, vận mệnh định sẵn phải có vài em gái mới được.