Hắc Oa

Chương 128: Diện kiến chân thần. (2)

Chương 128: Diện kiến chân thần. (2)

“ Đừng, ngàn vạn lần đừng. “ Giản Phàm cười xấu hổ, biết chuyện cũ này rồi, không dám có ý nghĩ phi lễ với Tằng Nam nữa, hết sức thanh cao xuả tắy: “ Cô tặng tiền là hối lộ, cô tặng người là hối lộ tình dục, bất kể cô hối lộ cái gì, tôi cũng không dám nhận nữa.”
Tằng Nam lấy túi sách của mình, rút ra một thứ mong mỏng ném lên bàn, đắc ý nói:” Cái này thì sao?”
“ Cái gì thế, đây là chữ gì? Bí ... Bí .. Bí cái gì nhất thập lục ?” Đó là một cuốn sách đóng chỉ kiểu cũ, nhìn giống đồ cổ, có điều với trình độ văn hóa của Giản Phàm thì đọc được tới chứ thứ hai đã tịt, đưa mắt nhìn Tằng Nam đợi giải đáp:
Tằng Nam dở khóc dở cười, kỳ tài kiểu này thực sự khiến người ta không biết có nên gửi gắm hi vọng không:” Đồ ngốc, còn tốt nghiệp đại học cơ đấy, Bí Chế Nhất Thập Lục Vị.”
“ À, thì công thức nấu ăn, có gì hiếm đâu ... Ồ, niên đại lâu lắm rồi, có mùi mốc chúa ...” Giản Phàm như là đang xem món ăn, trước tiên ngửi trước, sau đó lật giấy vàng giòn giòn, không biết là chất liệu gì, nhiều chỗ không nhìn rõ nữa, tệ hơn nữa là đống chữ phồn thể, quá nửa y không đọc được, lại nhìn Tằng Nam:
“ Nhìn ấn giám đi, sao anh lại mù chữ tới mức này.” Niềm tin của Tằng Nam đang bị thử thách ghê gớm:
“ Ồ, đây là cái gì, ấn chữ Triện.” Giản Phàm bất lực ném quả một bên, chỉ mặt Tằng Nam như chỉ chực nói ra gì đó, hăm dọa:” Cấm bình luận, trình độ giáo dục của tôi chỉ có thế thôi, cô tới hệ Trung văn kéo một sinh viên tới đây, nếu có người đọc được hết, tôi tự sát tạ tội.”
Tằng Nam không nhịn được cười nữa, chỉ chữ Triện xiêu vẹo trên sách nói từng chữ một:” Chủ nhân của bản chép tấy này là La Triển Bằng ... Người sở hữu cuối cùng là La Thủ Chương.”
“ Cái ... Cái ... Cái ... “ Giản Phàm trúng tà rồi, miệng há ra nói một tràng không thành câu, hai tấy run run nâng cuốn sách nhìn chữ nhỏ li ti mà mình không hiểu: “ Đây ... đây ... cái .. cái này là của hiệu tương La gia? Là bút tích của ngự trù La sao ... Thật sao? Không phải hàng giả chứ? Mẹ ơi ... Nó, là nó ...”
Bằng vào trình độ nhận mặt chữ hữu hạn của mình, Giản Phàm đọc ra được mười hai vị thịt ngâm, bốn vị tương, có vài vị thuốc mà y nhận rằ, tức thì như tẩu hỏa nhập ma, không còn quản tâm tới xung quảnh nữa.
Đây gọi là bảo kiếm tặng liệt sĩ, dao phay tặng đầu bếp, nghề nào có si mê của nghề đó, Giản Phàm bình thường chẳng thấy ngồi yên được một khắc, giờ như lão tăng nhập định, thần sắc ngày một nghiêm túc.
Nhưng Tằng Nam đang hồi hộp, vì chính cô cũng chẳng biết cái này là thật hay giả.
Giản Phàm chìm trong thế giới của mình mắt nhìn cuốn sách ố vàng không chớp, thi thoảng nhíu mày, đoán chừng có chữ không nhận rằ, sau đó lông mày giãn ra gật gù, chắc là khám phá ra ảo diệu trong đó rồi, mỗi sắc thái tình cảm đều hiện rõ lên trên mặt, rất thú vị. Tằng Nam có thể "đọc" được chàng trai đơn thuần này, chứ không phải là một Giản Phàm lợi hại thâm trầm tới phát sợ, cô thích Giản Phàm này hơn, dáng vẻ này giống như ... giống như ... Tằng Nam nghĩ rất lâu cuối cùng nhớ ra rồi, là dáng vẻ khi ở quán nhỏ, đơn thuần chuyên chú vui vẻ, thật đáng yêu.
Giống chú thỏ nhỏ ngậm củ cà rốt chạy trên bãi cỏ, còn là củ cà rốt ăn trộm, cái vẻ hí hửng đáng yêu ấy.
Một người xem sách, một người xem người, mười mấy phút sau Giản Phàm bất thình lình ném sách lên bàn tuyên bố gọn lỏn: “ Giả!”
“ Giả?! “ Tằng Nam giặt nảy mình, có điều cô nhanh chóng bắt được một niềm vui dưới đánh mắt của Giản Phàm đơn thuần này, chẳng cần suy nghĩ, Tằng Nam cầm lấy luôn cuốn sách: “ Vậy xé cho rồi.”
Y như rằng Giản Phàm như ác hổ vồ mồi lao đến, Tằng Nam không ngờ tới Giản Phàm phản ứng mạnh tới mức đó, từ thì bị tóm lấy cổ tắy, rồi nghe thấy tiếng la thất thanh: “ Mẹ ơi ... Mẹ ơi ... Đừng xé, tạo nghiệt đấy!”
Vừa hô vừa kéo cảnh tấy Tằng Nam, một đứng, một thò bò ra bàn, tấy Tằng Nam giơ cao cuốn cổ phổ, nhìn dáng vẻ kinh hoàng của Giản Phàm thì dở khóc dở cười, ai bảo vờ vịt, nhưng có điều sau đó cứng người.
Hai người nhìn nhau, nhất thời không biết làm thế nào, gần như ôm lấy nhau, mặt đối mặt chỉ cách mấy cm, có thể cảm thấy rõ hơi thở của nhau, khoảng cách ái muội đó. Giản Phàm nhìn gương mặt vừa mới khóc của Tằng Nam, đôi mắt đỏ hoe, hàng mi cong ươn sướt, cánh môi hơi hé ra vì bất ngờ lộ ra hàm răng đều đặn, thần kinh cũng căng lên, liên tưởng tới cảnh ướt át hôm đó.
Có điều chỉ tích tắc, mắt lại nhìn cuốn cổ phổ.
Thấy ánh mắt Giản Phàm chuyển mục tiêu rồi, Tằng Nam bình thường lại, mím môi cười:” Giản Phàm, anh kêu mẹ ơi, mẹ ơi cái gì ... Cướp sách hay cướp mẹ? Hay lại muốn cưỡng bức tôi?”
Giản Phàm buông Tằng Nam ra ngày lập tức, hậm hực bò khỏi bàn, hai tấy xoa xoa trước ngực đứng ngồi không yên, vẻ mặt lúng túng. Tằng Nam ném luôn cuốn sách lên bàn, xoa cái cổ tấy tích tắc bị Giản Phàm bóp tới đau đớn, ngồi xuống. Giản Phàm hết đấm trán rồi lại gãi đầu nửa ngày trời, không biết làm sao mới thích hợp, lúc thì nhìn cuốn cổ phổ lúc lại nhìn Tằng Nam, muốn lấy lại không dám, muốn nói mà không biết nói gì, lo được lo mất, mồm thì mấp ma mấp máy, không rõ là thèm mỹ sắc trước mắt, hay là muốn cuốn cổ phổ, hết sức tức cười.
Thay đổi quá nhanh, bộ dạng lúng túng như gà mắc tóc ấy làm Tằng Nam cười thầm, làm ra vẻ cầm cuốn cổ phổ lên, vờ vịt lật xem:” Giản Phàm này, không phải anh nói mình đi ngủ vào lúc 11 giờ à, quá giờ rồi đấy ... Xem ra tôi có mắt mà không biết hàng, đã là hàng giả thì tôi cáo từ nhé.”
Nói xong kéo túi sách, xoay người muốn đi, vừa xoay người thì Giản Phàm lại lao lên bàn, kéo cả tấy lẫn người hô:” Khoan, khoan ...”
Tằng Nam quảy đầu lườm một cái, không vui kéo tấy lại, Giản Phàm tỉnh ra lại thất thố rồi, cười hăng hắc rụt tấy lại dấu ở sau người, xấu hổ lắm, cẩn thận cầu khẩn:” Tằng Nam ... Cho tôi, cho xem lần nữa được không?”
“ Giả mà, có gì mà xem chứ? Vả lại anh cũng không đọc hết được.”
“ Tôi, tôi, tôi ...” Giản Phàm không có gì để nói nữa rồi, sắc mặt biến đổi liên hồi, trí tuệ bị tụt xuống 0:
“ Ha, ai bảo anh giả bộ, lại còn nói là giả.” Tằng Nam đắc ý vô cùng, chuyến này nắm đúng thóp Giản Phàm rồi, thời gian quả cô bị Giản Phàm dày vò tới mất ăn mất ngủ khổ sở vô cùng, giờ được thể báo thù nào chịu bỏ quả, ra sức chế giếu:” Muốn lừa đồ của tôi nên nói là giả đúng không? Lộ tẩy rồi chứ gì.”
“ Không, không phải thế, tôi không biết là thật hay giả.” Tình thế thay đổi quá mau chóng, Giản Phàm giờ thành phía yếu thế, nhìn cuốn sách thấy tắn thân ngứa râm rằn:” Mặc dù không nhận ra được nhiều chữ, nhưng tôi đoán ra được tên thuốc ... Tôi hoang mang, cảm giác rất quen thuộc, chẳng lẽ cha tôi là hậu nhân La gia? Không thể nào, ông bà nội tôi vẫn còn cơ mà ... Không nói nữa, tôi xem phối phương của tùng hương bạch thiết nhục, không ngờ có 27 vị Trung dược, chưa từng nghe thấy, tôi có cảm giác quen thuộc.”
Tằng Nam nghe mấy lời lẫn lộn đầu đuôi này mà hồ đồ:” Sao thế, có gì không ổn à?”
“ Đó là biện pháp đơn giản nhất, các loại thịt ngâm thông hành bây giờ đều làm như vậy.”
Tăng Nam hoang mang chả hiểu mô tê gì: Thế nghĩa là giả?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất