Chương 129: Diện kiến chân thần. (3)
“ Không không không ... Cô không hiểu đâu, càng là thủ pháp của bậc đại giả là biến cái phức tạp trở nên đơn giản, càng dễ thao tác, nếu như là đúng thì cha tôi đi vào ngõ cụt rồi, vì ông nghĩ tới thủ pháp phức tạp nhất nâng cao mùi vị. 27 vị này còn ít hơn số dược liệu mà cha tôi dùng, nhưng phân lượng và cách chế biến lại khác. “ Giản Phàm nói năng như kẻ si ngốc:
Nghe vào tai Tằng Nam lại có cảm thụ khác, Giản Phàm chưa bao giờ thất bại trong việc khiến người đối diện bất ngờ: “ Anh hiểu không hết chữ, lại mới xem mười mấy phút mà có cảm ngộ rồi à?”
Giản Phàm đi tới gật, lật cuốn sách trên tấy Tằng Nam: “ Cô lật tới trang thứ 12 đi, đây là phối phương của Tùng hương bạch thiết nhục ...”
Tằng Nam không hiểu, vừa đọc vừa thắc mắc: “ Bảo tôi xem làm cái gì, tôi lại không hiểu gì ?”
Giản Phàm gập ngón tấy nói nhanh:” Bát giác 5 tiền, quế bì 3 tiền, tiểu hồi 5 tiền, cam thao 2 tiền, tắm nại 2 tiền, cam tùng 1 tiền, hoa tiêu 4 tiền, sa nhân hai tiền, thảo đậu khấu, thảo quả mỗi loại ba tới năm tiền, đại thông cần cho vào ngâm, đường phèn phải xào nhập vị, gừng tốt nhất là gừng già quả sương
Tằng Nam càng nghe càng kinh sợ, đối chiếu với phối phương, không sai lấy một chữ, lắp ba lắp bắp:” Anh, anh ... đã thuộc lòng rồi?”
Giản Phàm rối rít xuả tắy, sợ Tằng Nam hiểu lầm:” Đừng giận, đừng giận, phối phương này làm đau đầu cha tôi hai mấy năm, tôi xem một cái vô tình ghi nhớ luôn ... Cô không biết đâu, tôi mẫn cảm với thứ này lắm ... Tằng Nam, cái này ở đâu rằ? Cô không phải là hậu nhân của La ngự trù chứ? A rốt cuộc chuyện này là sao, người không biết nấu ăn mà lại có cổ phổ, còn thần trù trời sinh như tôi lại không có ... Thế là sao? Tằng Nam, cho tôi xem lần nữa là biết thật giả.”
Hiển nhiên là y mất kiểm soát bản thân rồi, lúc thì hoài nghi xuất thân của người tắ, lúc thì lại nói tới chuyện nấu nướng, không phải Tằng Nam nhanh tấy thì còn bị cướp mất cuốn cổ phổ này, Lại còn vô tình ghi nhớ? Tằng Nam chun mũi làm mặt quỷ:” Rốt cuộc anh là thứ quái gì vậy, mặt chữ không nhận hết mà đọc một lào được cả công thức, tôi không thấy anh lật sách liên tục cơ mà ... Nhưng tôi không ngốc đâu, để anh xem thêm lần nữa không phải anh thuộc lòng cả cuốn sách à, thế chẳng phải cuốn sách trong tấy tôi thành giấy lộn sao? Còn định lừa tôi.”
“ Không không, tại tôi thấy cô không biết thật giả, thế nên tôi giúp cô kiểm chứng thôi mà.” Hai mắt Giản Phàm di chuyển theo cuốn sách trong tấy Tằng Nam:
Nhìn Giản Phàm cuống cà kê, Tằng Nam hả hê vô cùng, cố tình đưa cuốn sách lên xuống làm cái đầu Giản Phàm cũng xoay theo như chó con nhìn theo khúc xương, khó khăn lắm mới nhịn được cười:” Thứ này có đáng tiền không?”
“ Khó nói, giả thì tất nhiên không đáng một xu, nếu mà thật, thật thì, thì ...”
“ Có quý trọng không?”
Giản Phàm biết sao nói nấy thật thà kinh người:” Vào tấy người biết giá trị của nó thì chí bảo vô giá, còn không thì là đống giấy lộn, không cách nào tính toán được. Nói thế này nhé, tục ngữ có câu, không ai giàu ba họ đúng không? Nhưng La giả dựa vào cuốn cổ phổ này mà cẩm y ngọc thực mười bảy đời, làm sao dùng tiền đong đếm được chứ?”
“ Tôi muốn bán, không biết có ai mua không nhỉ?” Tằng Nam làm ra vẻ bâng quơ.
“ Tôi muả, tôi muả.” Giản Phàm khẩn trương kéo tấy Tằng Nam, thiếu điều ôm cô vào lòng, cao hứng nói:” Nếu là thật, tôi đổi cái nhà này nhé?”
Tằng Nam quảy đầu sang một bên không thèm để ý, ý tứ là quá thấp.
“ Thêm vào tiền trong tài khoản, cho cô hết.”
“ Xì, tài khoản của anh bây giờ không có nổi 4 số, “ Tằng Nam trêu, tên này tám phần đã biết đây là đồ thật, càng này càng thích Giản Phàm đơn thuần này:
Giản Phàm cười ngốc nghếch, khuyên nhủ:” Tằng Nam, nếu cô bán cho loại như Tương Cửu Đỉnh thì thứ này bị hủy rồi, đồ tốt do tổ tiên để lại đấy, đừng lãng phí, hơn nữa cô đừng làm cái chuyện ngốc, phối phương thật ai lại bán, toàn bán đồ giả lừa người thôi ... Tằng Nam, cô muốn bao nhiêu, cho con số đi, mà phải cho tôi kiểm chứng thật giả chứ.”
Cả một đống lời mâu thuẫn lẫn lộn, Tằng Nam xoay đầu lại, mắt sắc lạnh nhìn tấy mình đang bị nắm lấy, Giản Phàm rụt lại như chạm phải điện.
“ Tôi thất thố .. Tôi tôi ..” Giản Phàm ấp a ấp úng, nhớ lúc nãy đã dấu tấy ra sau lưng rồi vậy mà thò ra lúc nào không hay:
“ Anh điên rồi, chứ không phải là thất thố.” Tằng Nam mắng một câu, ra hiệu cho Giản Phàm ngồi xuống, nhìn Giản Phàm làm theo một cách ngoan ngoãn như chó con, chỉ thiếu điều thè lưỡi ra nữa thôi làm Tằng Nam cười tít mắt vui vẻ:” Giản Phàm, thái độ của anh thay đổi nhanh quá, lúc tôi mới tới, anh chỉ muốn đuổi tôi đi, giờ tôi muốn đi lại không cho ... Sao? Thấy cơ hội phát tài rồi chứ gì? Tôi cho rằng anh không thích tiền chứ?”
Giản Phàm không thấy có gì phải xấu hổ, nhưng thái độ thì thay đổi, lời nói trang trọng chính khí:” Cô nhầm rồi, nói câu này thể hiện chính cô mới là người tầm thường, vì sao lại nói là nghệ thuật nấu ăn? Vì đó là một môn nghệ thuật, chỉ riêng nói tới sắc, hương, vị đã không mấy người đạt được, nhưng có ba thứ này đã gọi là mỹ thực. Còn đạt tới cả ý, hình, dưỡng thì cực kỳ hiếm hoi, cho dù là món ăn ở Quốc Tân Quán cũng chưa đạt tới đẳng cấp này, nghe nói món ăn của La giả đã đạt tới cảnh giới có cả hình thần, lại còn là món đại chúng, là tuyệt đỉnh.”
“ Từ thời xâ xưa thậm chí trước khi Nho giáo thịnh hành, trước khi Khổng Tử giáo hóa tứ phương thì nấu ăn đã cực kỳ phát triển, người làm nghề này chia làm ba đẳng cấp đó là phu, trù, sư. Thấp nhất là phu như hỏa phu , tức là chỉ có thể nấu chín thức ăn mà thôi, cấp thứ hai trù, cũng chỉ nấu ăn vừa miệng, tuyệt đại đa số đầu bếp bây giờ mới ở đẳng cấp trù, nói chính xác hơn phải gọi là trù tử. Còn cấp độ sư đó là thân chính vi phạm, kỹ cao vi sư, tức là người ở một lĩnh vực nào đó siêu việt người thường mới tính là sư. La giả đã tới đăng phong tạo cực, mấy trăm năm không có nhà thứ hai vượt quả được, cho dù là bây giờ đã thất truyền rồi vẫn còn người nhớ mùi vị của nó. Ngự trù La không phải là trù sư nữa, mà là sư của trù sư ... Đó là thần tích, cô được nhìn một lần là phúc rồi, đừng đem tiền tài ra sỉ nhục thần nhân.”
Chớp mắt từ tên ngốc nghếch lại biến thành người bác học cao thâm, Tằng Nam bị nói cho á khẩu, nói cho tâm phục khẩu phục, đặt cuốn sách lên bàn:” Anh rốt cuộc là cảnh sát hay là đầu bếp vậy, mẹ anh nói chả sai, anh là thứ giỏi ăn, nói tới ăn là hưng phấn hơn bất kỳ thứ gì.”
“ A đúng rồi, cô đừng xem thường chuyện ăn uống, thiên hạ chi đại, dĩ thực vi tiên hiểu không? Đại sự thiên hạ này, ăn được đặt lên hàng đầu.” Giản Phàm không xấu hổ còn đường đường chính chính nói: “ Trên đời này, từ sinh tử ra thì không có chuyện gì lớn hơn ăn cả, thế nên mới sinh ra vô vàn mỹ thực, nên ẩm thực mới lên tới tầng nghệ thuật.”
Tằng Nam phì cười, càng cười càng dữ, si mê tới mức này cô chưa từng nghe thấy.