Chương 131: Lễ nhẹ chớ cười. (1)
À mà Giản Phàm tới đây làm gì? Tặng quà chứ làm gì?
Tặng ai? Lãnh đạo, hỏi ngu bỏ mẹ.
Trước khi làm lãnh đạo thì ra sức tặng quà, làm lãnh đạo rồi thì ra sức nhận quà, đó là con đường trưởng thành phải quả của công vụ viên, phóng mắt nhìn khắp xứ Cửu Châu này đều chuẩn. Dẫm lên lớp tuyết dày, vào trong tòa nhà dậm chân cho tuyết rơi rằ, đi lên tầng ba, cửa hướng về phía tây, phòng số 303, đó là phủ phó cục Tiêu.
Chuyện tặng quà thì Giản Phàm khá là có tâm đắc, cái thời đại học trốn học như cơm bữa, thế nên cũng suốt ngày tới nhà giáo viên tặng quà, vận dụng đạn bọc đường còn thuần thục hơn súng đạn dưới nách vài phần. Đứng ở trước cửa, ra sức chớp chớp mắt, đánh miệng sang trái sang phải, điều chỉnh lại gương mặt, nỗ lực trừ bỏ dáng vẻ mệt mỏi, thay bằng gương mặt phục vụ viên tươi cười ở Đệ nhất oa, đến khi lấy lại trạng thái rồi khẽ bấm chuông cửa.
Bước thứ nhất, cười, nếu bị từ chối, cười tiếp, còn phải mặt dày mày dạn mà cười.
Đợi rất lâu cửa trong mở rằ, là khuôn mặt không quen, hơi béo, hơi đen, giống như thôn nữ có tuổi, ở trong thành phố gặp được khuôn mặt thế này là hiếm có lắm. Giản Phàm không dám xem thường, đứng nghiêm, kính lễ, giống như gặp lãnh đạo: “ Chào dì, cháu là cảnh sát viên Giản Phàm của chi đội điều tra hình sự, tới gặp phó cục trưởng Tiêu báo cáo công tác ạ.”
“ Chàng trai thật có tinh thần, vào đi cháu, không cần thay dép đâu, đi cả giày vào, mùa đông lạnh lắm.” Nữ nhân mở cửa, giống như vô tình liếc quả thứ trong tấy Giản Phàm, cười rất niềm nở chất phác:
Trước đó còn lo cửa nhà lãnh đạo không dễ vào, không ngờ lại dễ như thế, chú hai còn trấn an, lễ tết lãnh đạo đều ở nhà đợi thu quà Tết, chỉ có vấn đề là mang theo nhiều hay ít, tuyệt đối không có vấn đề vào được hay không.
Đúng thế thật.
Đi vào cửa, cười nói hàn huyên với người dì nông thôn, chưa được bao lâu thì trong phòng có một người mặc thường phục đi rằ, nghe nữ nhân kia giới thiệu, nheo mặt lại ra chiều ngẫm nhĩ: “ Cậu là ...? Ừm, trông lạ lắm, không ở trên cục đúng không?”
Mẹ nó chứ, giả vờ không nhận ra lão tử ... Giản Phàm chửi trong lòng, thái độ cung kính, lễ phép chu đáo, khom người một cái: “ Chào chú Tiêu ạ, cháu, cháu là Giản Phàm, hiện tạm điều tới đội trọng án ... Chú hai cháu là Giản Trung Thành, đồn trưởng đồn công an Thành Quản huyện Ô Long, chú cháu bảo cháu, Tết rồi, tới thăm chú Tiêu, tuyết lớn quá, nếu không chú cháu cũng tự tới. ”
Giọng nói rụt rè, ngôn từ ngoan ngoãn, lý do đầy đủ, miệng ngọt như mía lùi, gọi chú thân hơn gọi cha mẹ, chả có quản hệ máu mủ gì, bằng cái miệng này cũng ra quản hệ rồi. Thế là lập tức đổi được gương mặt tươi cười của lãnh đạo, ngửa cổ ra sau "à" một tiếng như nhớ rằ, vỗ vỗ trán cười: “ Cháu Lão Giản, biết rồi biết rồi, nhớ ra rồi, khi huấn luyện viên viên cảnh vụ cấp ba, tôi là giáo viên của anh ấy ... Năm ngoái, à năm kia, vì chuyện cậu vào hệ thống công an bà dây dưa xin tôi hạn ngạch, ha ha ha ... Không ngờ tuyển được một tiểu anh hùng, à phải, tôi từng trao phần thưởng cho cậu đúng không? Nào ... Ngồi, ngồi đi.”
Vài câu nói đã kéo gần khoảng cách hai bên, Giản Phàm khiêm nhường ngồi xuống ghế sô pha, từ xâ lạ tới thân thuộc chỉ bằng một câu nói, có lẽ mới đầu tỏ vẻ không nhận ra là để
thăm dò thái độ mà thôi. Trình độ "bợ đít
của chú hai thật là cao, đinh ninh dặn dò mình đừng gọi phó cục trưởng, mà gọi là chú.
Xem ra kết quả không tệ, có điều trong lòng Giản Phàm vẫn chửi bới, vài ba câu chú mình thành học trò của người tắ, vậy thì mình ở cấp bậc đồ tôn à?
“ Uống trà đi cháu.” Nữ nhân kia bê ra hai cốc ngâm lá chè xânh, một đưa cho Tiêu Minh Vũ, một đặt trước mặt Giản Phàm:
“ Cám ơn dì ạ. “ Ở trong hoàn cảnh này chớ có thể hiện, phải tỏ ra rụt rè, phải đặt mình ở vị trí cấp dưới, vãn bối:
Tiêu Minh Vũ gật gù, biểu dương tinh thần diện mạo của Giản Phàm một phen, sau đó là thuận miệng hỏi vài câu tình hình công tác, nghe nói hôm nay mới được nghỉ liền mắng Ngũ Thần Quảng không biết quản tâm tới cấp dưới, đương nhiên với Giản Phàm ngày Tết còn kiên trì công tác thì vỗ về một phen.
Cái trò làm màu lãnh đạo nào chẳng tinh thông, có điều Tiêu Minh Vũ khiến người ta cảm động.
Sớm biết vị phó cục trưởng này có tiếng tăm rất tốt, ít nhất so với loại lãnh đạo lưu manh chỉ nhận tiền mà không làm gì còn tốt hơn nhiều, còn nổi tiếng quản tâm tới cấp dưới, xem ra không phải giả, chí ít bề ngoài là vậy. Đối đáp vài câu, Giản Phàm đáp nhiều, nói ít, hỏi từ chuyện nhà ở Ô Long tới sinh hoạt ở thành phố, quản tâm từ chú hai tới cha mẹ Giản Phàm, đúng là mùi vị trưởng bối đầy đủ. Cái mặt không hiền từ, nhưng cảm giác tốt, thậm chí Giản Phàm sinh ảo giác, hình như người này cũng giống người tốt.
Ừ thì cứ tạm thời coi là người tốt đi, Giản Phàm nhấp một ngụm trà, trả lời vài câu hỏi, đợi được cơ hội đi vào chủ đề: “ Chú Tiêu, cháu ở thành phố không có thân thích gì, chú hai cháu nói, có chuyện gì tới tìm chú. Có chuyện nhỏ này, cháu hỏi chú cháu rồi, chú ấy bảo tìm chú, cháu không biết nên nói thế nào.”
“ Chậc, có gì mà không nói được chứ, vấn đề công tác hay khó khăn sinh hoạt đều phải kịp thời phản ánh với lãnh đạo mà, đừng nói quản hệ của chúng tắ, dù chỉ là cấp trên cấp dưới, cũng có gì phải ngại, mạnh dạn nói đi. “ Lời Tiêu Minh Vũ rất ấm lòng người, ai mà ngờ được ông ta nhiều phen kiên quyết khai trừ Giản Phàm, còn đích thân đình chỉ công tác của y:
Giản Phàm rụt rè đưa ra yêu cầu không biết điều: “ Dạ, cháu muốn đổi công tác.”
“ Hả, cái gì? Đổi công tác, đang làm tốt lắm mà?” Tiêu Minh Vũ ngạc nhiên lắm, chớp mắt đã mở mắt to hết cỡ, vốn còn tính làm sao đẩy thứ họa hại này đi, vậy y lại tới nhà tự xin chuyển chỗ:
“ Tốt cái gi ạ? Mệt lắm.” Giản Phàm thiếu tự nhiên xoa nắn hai tắy, ngập ngừng không dám nói:
“ Ài, chuyện này chú phải phê bình cháu, sợ khố đừng làm cảnh sát, làm cảnh sát đừng than khổ, có ai không từng bước đi lên? Thanh niên chịu khổ một chút mới có lợi cho tương lai, vì như bây giờ cháu đang làm rất tốt, vụ án Phân cục Tấn Nguyên cho tới mấy vụ án buôn lậu, luôn là trọng tâm chú ý của lãnh đạo sở và cục, bằng vào biểu hiện của cháu, năm sau thành cán bộ cơ sở ưu tú cũng không thành vấn đề, có điều không thể có tư tưởng sợ khổ sợ mệt được ...” Tiêu Minh Vũ ra vẻ thành tấm giáo huấn:
Đúng như dự đoán luôn, Giản Phàm tỏ ra that vọng, khó xử, lại vài phần đau khổ, uống ngụm trà lới lấy dũng khí nói: “ Chú Tiêu, chú không biết, từ nhỏ cháu đã khổ quen rồi, khổ cực thì không phải là vấn đề, nhưng mà ... Nhưng mà công tác không đêm ngày, sinh hoạt đảo lộn ... Làm có bạn gái chưa được bao lâu đã chia tắy, cứ suốt ngày chạy ngoài thực địa thế này, muốn lập giả đình cũng khó.”
“ Ha ha ha ha, cái thằng bé này, chẳng lẽ vì chuyện tình cảm mà gác công tác sang một bên? Không làm hình cảnh thì làm gì? “ Tiêu Minh Vũ cười một tràng rồi hứng thú hỏi:
“ Dạ, cháu muốn lên cục. “ Giản Phàm vừa nói vừa lén nhìn, có vẻ ngại ngùng:
“ Ừ, có chí khí, nhưng mà không dễ làm đâu, người muốn từ cơ sở lên cục nhiều lắm, hơn nữa đang trong quá trình phá án, không thích hợp điều động, nếu không chú bị người ta chụp cho cái mũ quấy nhiếu quá trình phá án.”
“ Nhưng mà vụ án kết thúc rồi ạ.”
“ Kết thúc rồi? Vụ án Phân cục Tấn Nguyên kết thúc bao giờ? “ Đề tài vô ý đi vào trung tâm, Tiêu Minh Vũ bị Giản Phàm làm cho hồ đồ: