Hắc Oa

Chương 130: Cảnh sát nhỏ lắm trò. (3)

Chương 130: Cảnh sát nhỏ lắm trò. (3)

Rời chi đội, đợi rất lâu Giản Phàm mới bắt được tắxi, nhưng địa điểm lại không ai ngờ tới, trung tâm tư vấn tâm lý thuộc trường cảnh sát tỉnh.
Tuyết bao phủ quá nửa ngôi trường, dấu chân không có mấy giúp tuyết trắng giữ được vẻ đẹp tinh khôi của nó. Giản Phàm đi thẳng tới tầng 5 ngồi nhà trắng, dọc đường đi không có lấy một người, nơi nào cũng cửa đóng then cài im phăng phắc, vậy mà khi y gõ một cánh cửa liền được mở ra ngay.
Xem ra có hẹn trước rồi.
Là Cảnh Văn Tú, đứng bên cửa nhìn người có hẹn, thời gian trước xuống cơ sở nghiên cứu, nhưng vì vụ án mà bị mắc cạn, Trương Anh Lan liền hoãn lại, hai ngày quả an bài trực ban, tham dự lễ truy điệu Tằng Quốc Vĩ, bận rộn hơn thường ngày. Hôm nay nhận được điện thoại hẹn gặp của Giản Phàm, Cảnh Văn Tú không chút do dự, đồng ý ngay.
Gặp lại một cái, không khỏi bất ngờ.
Tóc Giản Phàm dài ra không ít, lại còn ngả về hai hướng khác nhau bù xùi nhếch nhác, quầng mắt thâm, bên trong đầy tơ máu, tinh thần suy khiệt, nói chuyện yếu ớt, hoàn toàn không giống soái cả xấu xâ trong ký ức, mà giống người bị hại vừa trải quả tai họa vậy, dáng vẻ rụt rè sợ sệt.
Nhìn Cảnh Văn Tú cảnh phục gọn gàng xinh đẹp, Giản Phàm như gặp được người thân, ngày câu đầu tiên đã hối hận vô cùng nói: “ Bác sĩ, tôi có bệnh, tôi hối hận vì sao lúc đó không nghe lời cô.”
“ Cái gì? “ Cảnh Văn Tú giật mình, đưa tấy đỡ ngực, sợ hết hồn, hôm trước cùng đồng nghiệp đàm luận với các đồng nghiệp về Giản Phàm, cô còn miêu tả y ngàn dặm truy bắt hung phạm, trí tuệ phá mê án, ghê gớm ra sao, giờ anh hùng truyền thuyết lại thành thế này, làm sao không kinh ngạc:
“ Tôi bệnh rồi, tôi thực sự bệnh rồi, tôi bị trầm cảm, tôi chỉ muốn tự sát.” Giản Phàm dựa vào bên cửa, bộ dạng thoi thóp bệnh tật, suốt cả thời gian dài ăn ngủ chẳng ra gì, vừa liên tục chạy mấy tỉnh về, lại gặp chuyện Lý tắm Trụ, suốt cả một ngày đêm không ngủ rồi, chẳng cần nói cũng giống bệnh, bảo sắp chết cũng có người tin:
Nữ nhân cảm tính, đặc biệt là dễ khơi lên sự thương hại, nhìn Giản Phàm như thế, Cảnh Văn Tú suýt rơi nước mắt, chẳng trách ở lễ truy điệu không thấy anh ấy đâu, chẳng trách trưởng ban Trương tìm anh ấy mà không được, thì ra anh hùng trong hiện thực là thế này. Cô vội vàng dìu Giản Phàm ngồi xuống ghế, ôn nhu rót một cốc nước, nhìn đôi mắt có chút đờ đẫn của Giản Phàm, mơ hồ đổ nước vào mồm ...
Anh ấy thật đáng thương ... Cảnh Văn Tú cắn môi dưới, lòng hết sức khó chịu, quên cả chuyện mình từng bị người trước mắt trêu ghẹo.
Bệnh rồi sao? Cảnh Văn Tú quản sát hồi lâu, nhẹ nhàng hỏi nguyên do, Giản Phàm khổ sở tiết lộ nguyên do, trong quá trình truy bắt lại bắn bị thương một người nữa. Nguyên do này làm Cảnh Văn Tú sinh lòng sùng bái.
Có triệu chứng gì à? Mất ngủ, vừa nằm xuống nhắm mắt vào lại thấy ác mộng ... Mơ thấy gì à? Mơ thấy mình nổ súng bắn chết người, mơ thấy đào mộ thấy người chết, còn mơ thấy mình bị trúng đạn ... Vì sao muốn tự sát? Thấy mình sống không còn ý nghĩa nữa, mất hết mọi thứ rồi, cả bạn gái cũng không còn nữa ... Không nghĩ tới người nhà à? Có chứ, vì nghĩ tới trong nhà, thấy mình trước mình có lỗi nên mới không muốn sống nữa ... Thấy khi tâm tình mất kiểm soát có gì khác thường à? Có, thường xuyên nổi nóng vô cớ, sau đó muốn rút súng ...
Trải quả một phen trò chuyện, càng nói mặt Giản Phàm càng đau khổ, càng nói càng khiến Cảnh Văn Tú có xúc động muốn rơi nước mắt, bệnh tình đã vượt quá sức chịu đựng của con người rồi, đây là chứng trầm cảm do tác động bên ngoài gây rằ, trầm ngâm không biết xử lý thế nào.
Giản Phàm yếu ớt hỏi: “ Bác sĩ Cảnh, có phải, có phải là nghiêm trọng lắm không?”
Cảnh Văn Tú gật đầu ngầm thừa nhận, thừa nhận một cái tức thì thấy Giản Phàm suy sụp, sau đó vô cùng thê lương hỏi: “ Vậy tôi phải làm sao?”
“ Anh phải nghỉ ngơi thật tốt, phối hợp với điều trị bằng thuốc ... Tốt nhất là thay đổi hoàn cảnh. Ôi, đang Tết, lại tuyết lớn thế này, e một chỗ an dưỡng tốt không dễ tìm. “ Cảnh Văn Tú vô cùng thương tiếc, chẳng lẽ anh hùng đều kết thúc thê lương vậy sao:
“ Bác sĩ Cảnh, liệu có thể cho tôi giấy chứng nhận, tôi muốn xin nghỉ vài ngày, sau đó đi mua ít thuốc về nhà nghỉ ngơi ... Không có giấy của cô, loại thuốc trị bệnh này không mua được. “ Giản Phàm cầu khẩn:
“ Không sao, không sao, anh đợi chút ... “ Cảnh Văn Tú thấy nhất định phải làm gì đó, chạy đi chạy lại, lấy được giấy giám định tâm lý cảnh sát của sở công an tỉnh, tiền liền hai tờ, ký tên lên đó: “ Một giấy giám định, một là thuốc, khi dùng cần phải tuân thủ đúng ghi chú ...có thể giúp đỡ anh là vinh hạnh của tôi.”
Mắt ngọc, mày cong, mũi xinh, cảnh phục không che lấp hết vóc dáng gợi cảm, thêm vào cặp kính gọng đen, người thực sự đúng như tên vừa văn nhã vừa đẹp đế. Giản Phàm sau khi được giấy chứng nhận, như có được chí bảo, gấp cẩn thận cho vào túi áo, hai mắt đỏ hoe, trông có vẻ vô cùng cảm động, hai tấy nắm lấy bàn tấy nhỏ nhắn của Cảnh Văn Tú, mềm thật chắc chẳng bao giờ phải làm việc nhà, sờ thật đã: “ Cám ơn, cám ơn bác sĩ Cảnh, tôi sẽ nghe lời cô, chữa bệnh cho tốt.”
Cảnh Văn Tú đã bao giờ được người ta cảm tạ như thế, lại là đồng nghiệp cực kỳ nổi tiếng trong ngành, kích động tới luống cuống, hết dịu dàng an ủi lại dạn dò, không nhận ra bàn tấy bị Giản Phàm vuốt ve bao nhiêu lần rồi, trong lòng còn nghĩ, chà, da tốt tật, kém chị Tương một chút thôi.
“ Í, sao anh lại cười?”
“ À, tôi mừng quá. “ Giản Phàm trong lúc lơ đễnh suýt bị lộ, không dám đóng kịch nữa, cảm kích nói: “ Tôi biết cô nhất định trị được bệnh của tôi mà, đợi khỏe bệnh rồi sẽ tới cảm tạ ... Bác sĩ Cảnh, dừng bước, tôi tự đi được rồi.”
Vừa nói vừa lui ra khỏi cửa, không nhìn thấy Cảnh Văn Tú nữa liền co cẳng chạy, bà nó chứ, mê gái làm thiếu chút nữa lộ tẩy.
Có điều Giản Phàm quá lo rồi, Cảnh Văn Tú chẳng phát hiện ra gì cả, còn đang chìm đắm trong cảm giác thành tựu, hát nho nhỏ dọn dẹp lại văn phòng chuẩn bị về nghỉ Tết. Chợt dừng lại, hình như không đúng, mình chưa chẩn đoán ra gì cả, hình như toàn là anh ấy nói với mình ... Càng nghĩ càng không đúng, người trẩm cảm thì đáng lẽ không nhận ra mình bị bệnh mới đúng chứ.
Chết! Uống nhầm thuốc thì nguy ... Nghĩ tới đó vội vàng mở cửa văn phòng đuổi theo, vừa chạy vừa gọi, nhưng nhìn bốn phía chỉ có tuyết trắng, nào thấy người đâu nữa.
Cả đêm không ngủ, vừa mới được nghỉ Giản Phàm lại xuất hiện trước cổng tiểu khu công an, nơi này cách cục công an thành phố không xâ, ngẩng đầu lên là thấy tháp chuông, lúc xuất hiện nơi này, đang chào tạm biệt người bên trong chiếc Mercedes đen.
Thay đổi rồi, lại thay đổi rồi, không biết là vì được nghĩ hay là vì vừa trêu ghẹo em gái cảnh sát, trông Giản Phàm bây giờ có chút vị năm mới rồi, cảnh phục được là thẳng tắp, ly nếp cẩn thận, cảnh huy trước ngực bóng loáng, dưới mũ là mái tóc ngắn gọn gàng tinh thần, từ đầu tới chân đã tân trang một phen, quảy trở lại là cảnh sát soái cả vạn người mê.
Xe đi rồi, tấy Giản Phàm là một cái túi giấy, bên trong đựng rượu, tấy khác cầm di động đọc tin nhắn, theo địa chỉ trong tin nhắn vào tiểu khu, nhìn bốn xung quảnh, thời gian tồn tại của cái tiểu khu này có vẻ khá lâu rồi, sắc gạch đã phai, vôi quét tường loang lổ, nếu không phải là ở vị trí tốt, khó mà tin được lãnh đạo cục công an thành phố lại ở trong tiểu khu bình thường thế này.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất