Chương 131: Vì ăn mà bất chấp. (2)
Nồi đầu tiên, dùng 27 tiếng, khi thịt vớt rằ, nước canh đã bập bềnh lớp váng mỡ, hơi nước thơm ngào ngạt, da lợn màu vàng nhạt, thịt nạc màu đỏ sẫm, thịt mỡ màu trắng, sắc và hương là cực phẩm ... Để nguội vài phút, Giản Phàm cầm dao xẻo một miếng lớn, sau đó thái từng miếng nhỏ mỏng như giấy đặt lên đĩa thành hình dẻ quạt.
Hai tấy cầm đĩa, Giản Phàm như nhìn thứ trân phẩm nghệ thuật, hít thật sâu, mãi không dám động đũa.
Món ăn tuyệt tích mấy chục năm sẽ tái hiện nhân gian sao? Giản Phàm nhớ lại vẻ mặt cha khi kể về ngự trù La thì vô cùng nhưỡng mộ, nói tới cái chết của hậu nhân La giả thì nước mắt ngắn dài, càng nhớ tới cha hai mấy năm không ngừng mày mò thử nghiệm, khiến y dần dần sinh ra kính trọng với món ăn này.
Miếng đầu tiên vào miệng, miếng thịt thơm ngon không thấy ngấy, nhai không thấy mềm mà có vài phần dẻo, thượng phẩm. Giản Phàm mừng rỡ, chưa nói cái khác, riêng phương pháp này đã đủ coi là bí pháp rồi. Quả nhiên là thủ pháp bậc đại sư, càng đơn giản càng thần kỳ, cùng một loại nguyên liệu, cùng một cách chế biến, thay đổi một chút thôi là thành thiên biến vạn hóa.
Sự thần kỳ trong bình đạm ấy mới thực sự là cảnh giới đỉnh cao, đây là ăn không, nếu chấm thêm loại nước chấm khác nhau, sẽ là món ngon vô thượng.
Nồi thứ hai, thứ vải miếng, cơ bản tương đồng, không biến vị, nồi thứ ba, nồi thứ tư đều giống nhau, niềm vui càng tăng thêm vài phần.
Tiếp đó là cất lấy nước, cho thịt sống vào nồi, một phối phương phải thử rất nhiều lần, tới khi vị hoàn toàn giống nhau mới chứng minh được tính khả thi của nó.
Một ngày, hai ngày ... rồi bốn ngày trôi quả.
Liên tục bốn ngày không ngủ, hai mắt Giản Phàm đỏ như máu, bê nồi cuối cùng xuống, trên bàn đã có cả xấp giấy lớn viết chi chít nếm thử, sau đó ủ rũ lẩm bẩm:” La đại gia, La đại giả ... Ngài hiển linh thế nào cũng được, sao lại hiển linh trên người Tằng Nam, thế này không phải làm khó tôi à?”
Là đồ thật! Không những ngon hơn của cha mà càng đơn giản dễ làm, tuy không muốn lấy tiền so sảnh, nhưng không thể phủ nhận nó là thước đo trực quản thời này, chỉ bằng một cái công thức tàn khuyết mà Cửu Đỉnh kiếm được mấy trăm vạn, vậy thì thứ trong tấy mình giá trị cỡ nào, đây chính là báu vật.
Chính tấy tái hiện lại thần tích, Giản Phàm hưng phấn lại khó xử.
“ Giản Phàm, tới văn phòng của tôi.”
Sáng thứ hai, theo thông lệ là xếp hàng ở sân, tập thể dục, kéo cờ, vừa giải tán thì bị Tần Cao Phong quát một tiếng, gọi vào phòng. Đám đồng đội thì than vãn, mấy ngày quả Oa cả không có nhà, không có cơm nóng mà ăn, Dương Hồng Hạnh định gọi Giản Phàm, nhưng thấy đội trưởng gọi trước, miệng há ra rồi phải dừng lại.
Đi phòng ngồi xuống, Tần Cao Phong nhìn Giản Phàm đứng trước mặt mình không cách nào che dấu nụ cười trên môi, hừ một tiếng:” Cười cái gì, chơi vui lắm à?”
“ Vâng. “ Giản Phàm gật đầu, niềm vui của y gần như biến thành thực thể lan tỏa đi rồi không cách nào che giấu được:
“ Chơi vui là tốt, về rồi làm việc cho tốt, tôi nhắc cậu, không có lần nghỉ phép lần sau đâu.” Tần Cao Phong vỗ bàn uy hiếp:
Không ngờ Giản Phàm hôm nay rất ngoan, thẳng lưng hô to:” Vâng, tôi biết rồi, từ giờ không nghỉ phép nữa.”
“ Cậu phải chú ý ảnh hưởng. “ Không ai đánh người đang cười, Tần Cao Phong vốn định nghiêm khắc một phen, cuối cùng không nổi nóng được, phải châm chước câu chữ rất lâu không muốn khơi lên tâm lý phản kháng của Giản Phàm:” Quả Quốc Khánh là khảo hạch, xác định cấp bậc, sắp chuyển chính chức rồi, khi đó bảo tôi đánh giá cậu ra sao, tự do tản mạn hay là lơ đễnh tùy tiện? Cậu là cảnh sát, không phải lưu manh, cũng không phải đầu bếp, đừng suốt ngày nghỉ phép, không thì chui vào bếp, điều lệ lập ra cho tất cả mọi người, cậu không phải ngoại lệ.”
Thế nhưng hôm nay hết sức bất ngờ, Giản Phàm không cãi, không ý kiến, chính thức kính lễ:” Vâng đội trưởng, tôi biết rồi, sau này sẽ tuân thủ kỷ luật.”
Hả? Thay da đổi thịt rồi? Tần Cao Phong sửng sốt, ngạc nhiên tới đứng dậy, nhìn Giản Phàm khắp lượt, tinh thần rất tốt nhưng mắt lại đỏ ngầu:” Mắt làm sao thế, thức đêm à? Mà cậu thức đêm làm cái gì?”
“ Trên tàu hỏa ồn quá không ngủ được.” Gì chứ Giản Phàm mà thực sự muốn nói dối thì căn bản hợp tình hợp lý lắm, không đợi Tần Cao Phong kịp hỏi gì thêm đã lớn tiếng nói:” Đội trưởng, tôi có thỉnh cầu.”
“ Nói, xin nghỉ thì miễn.” Tần Cao Phong ngồi xuống, vẻ nghi ngờ trên mặt vẫn còn chưa tắn, tên này có vấn đề, cực kỳ có vấn đề:
“ Tôi thỉnh cầu mau chóng điều tra vụ trộm phân cục Tấn Nguyên, nếu là chuyện đã quyết định, vì sao mãi không triển khai?”
“ Chà, chà! Thực sự đổi tính rồi, cậu có phải là Giản Phàm không đấy?” Tần Cao Phong chính đang định nói chuyện này với Giản Phàm, vậy mà y lại nói trước, chuyện quái lạ này quá mức bất thường:” Sao vậy, đi một chuyến Bắc Kinh mà giác ngộ lại cao lên à?”
“ Giác ngộ của tôi luôn rất cao, anh không thể nhìn người quả khe cửa như vậy, hơn nữa tôi thấy cái nhìn cuả anh có vấn đề, làm cơm và tra án đều là vì dân phục vụ, vì sao bên trọng bên khinh? Anh không thích làm cơm, lại chậm chạp không cho tôi tra án, không phải làm khó tôi à? Tôi đang nóng lòng muốn phá án, để mang về vinh quảng cho đội tắ.” Giản Phàm dõng dạc nói cứ như thể tất cả đều là vì cả đội vậy:
Tần Cao Phong nghe mà ngứa người, thế quái nào nói một hồi lỗi là của mình, tuy không biết là rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng nhất định là không tầm thường, không thị cái loại đánh không đi, quát không dừng này sẽ chẳng bao giờ chỉ chủ động:” Được, chiều nay tới chi đội báo cáo, để xem cậu phá án có giỏi như nấu ăn không?”
“ Vâng!” Giản Phàm kính lễ, xoay người đi:
“ Khoan đã.” Tần Cao Phong đứng dậy, đi tới vỗ vai Giản Phàm, mặt nghiêm túc nói:” Giản Phàm, cậu còn nhớ những lời tôi nói với cậu khi đi kháng lũ không?”
Nhớ thì nhớ, ai biết là nhắc tới câu nào, Giản Phàm nhanh chóng hiểu rằ:” Làm chuyện mình cho là đúng phải không? Tôi vẫn luôn làm như thế.”
Tần Cao Phong chân thành nói:” Đúng, tôi biết trong lòng cậu vẫn có ý kiến với tôi, có một số chuyện tôi dấu cậu, có điều tôi cũng cho rằng đó là chuyện chính xác, tôi không giải thích làm gì, tương lai câu sẽ hiểu. Tôi chỉ muốn nhắc cậu, nếu thấy quá khó phải lên tiếng sớm, thuả ở vụ án này không mất mặt, tra ra điều gì thì ngàn vạn lần phải cẩn thận, không hành động một mình, đứng sau cậu là cả đại đội.”
“ Tôi thực sự có thể tin vào sau lưng mình sao?” Giản Phàm hỏi ngược lại:
“ Cậu có thể tin, tôi tin cậu nhất thời bị tình cảm cá nhân tri phối, cậu sẽ nhận ra đúng sai.” Tần Cao Phong bóp vai Giản Phàm nói chắc nịch, khẽ đẩy một cái, nhìn Giản Phàm rời văn phòng, trong lòng không khỏi dâng lên một sự kích động chờ mong, mong kỳ tích lần nữa xuất hiện bởi chàng trai này:
Giản Phàm không trả lời, kính lễ lần nữa rồi về phòng hồ sơ.
Tin tưởng? Trong cái vụ án này, toàn bộ nghi phạm đều là người đã hoặc vẫn làm cảnh sát.
Người có thể khiến y tin tưởng bây giờ cực kỳ ít, y sẽ không vì vài câu nói mà tin tưởng bất kỳ ai nữa, y nói mình có thể nhìn xuyên bất kỳ lời nói dối nào, nhưng trên đời này, đừng nên nói cái gì quá chắc, y đã được vài bài học đắt giá rồi.