Chương 130: Vì ăn mà bất chấp. (1)
Giản Phàm lại sán tới: “ Cô không tin à, thời xưa có câu nhà đế vương ‘tam sinh ngũ đỉnh’ chính là nói tới ăn. Còn nhà vương hầu ‘cẩm y ngọc thực’, vẫn là nói tới ăn. Nhà phú quý được gọi là ‘bát trân ngọc thực’, vẫn là miêu tả ăn uống. Nói là đầy đủ thì là ‘tửu túc bão phạn’, không phải ăn là gì? Còn nhà nghèo thì nói là thiếu ăn thiếu mặc, vẫn là ăn. Đại sự dân sinh là gì ‘đi, mặc, ăn, ở’, thiếu ăn là không được. Cô thử rút tất cả những thứ liên quản tới ăn đi xem, văn hóa Trung Quốc sẽ là thứ văn hóa tàn khuyết, nếu như thành ngữ tục ngữ bỏ đi ăn uống thì không khác gì nấu ăn mà không cho giả vị. Ngày cả Khổng Tử cũng nhắc tới ăn uống trong luận ngữ ‘thực bất yếm tinh, quái bất yếm tế’. “
Giọng nói du dương trầm bổng, trích dẫn kinh sách đâu ra đó, Tằng Nam nghe mãi, mới đầu che miệng cười, sau đó cúi đầu cười, té ra đại sự thiên hạ này chỉ ăn mà thôi. Cô nhịn không nổi nửa, ngả người ra sau mà cười, cười tới đau bụng, cười không nói nổi, thấy đôi mắt trộm cắp của Giản Phàm lấm lét nhìn cuốn cổ phổ, cười ra cả nước mắt.
Hôm nay mới coi là thực sự biết Giản Phàm, hôm nay mới biết chí thú của y ở đâu, té ra con người này rất đơn giản, thiên tài hay ngốc nghếch, xảo trá hay đơn thuần, toàn bộ chỉ quy kết vào một chỗ, "ăn" mà thôi.
“ Ôi, ôi, cười chết mất ...” Tằng Nam ôm bụng, bi thương trước đó vơi đi chín phần rồi:” Xem ra anh thực sự không coi trọng tiền tài, không phải là giả bộ.”
“ Đương nhiên rồi, tiền tài là thứ chẳng ai muốn chia sẻ, nhưng ăn thì khác, đó là niềm vui lớn, có thể chia sẻ cho tất cả mọi người. Đại Nguyên chúng ta chỉ vài người để lại thần tích, trong đó ngự trù La, bằng một món ăn lưu danh sử sách.”
“ Anh muốn cuốn cổ phổ này?” Tằng Nam chỉ chỉ cuốn hỏi:
“ Ngày đêm khao khát, không muốn sao được, cho dù là đồ giả cũng là do cao thủ làm rằ, có ý nghĩa tham khảo.” Giản Phàm gật đầu không do dự:
“ Vậy tặng cho anh đấy.” Tằng Nam là người rất dứt khoát, sảng khoái nói:
“ Thật, thật à?” Giản Phàm rùng mình như nhảy vào chậu băng, hai tấy run lẩy bẩy đưa rằ, cầm lấy hết sức trịnh trọng, lần đầu tiên gọi tên Tằng Nam vô cùng thân thiết:” Nam Nam, tôi, tôi không biết phải nói thế nào nữa.”
“ Đây là di vật của cha tôi.” Tằng Nam chậm rãi giải thích, giọng buồn buồn thương cảm:” Ông ấy có sở thích sưu tầm tiền cổ và sách cổ, sau khi ông ấy đi rồi để lại cả một tủ sách, cuốn sách này được dùng gấm bọc lại, tôi biết là cuốn sách nấu ăn, nhưng không hiểu về nó. Năm ngoái đột nhiên nổi lên món thịt ngâm La giả gì đó, tôi có chút hoài nghi, vì cha tôi vốn thích loại thịt ngâm ấy, giống tám thành món cha tôi làm, vì thế tôi chú ý. Sau đó tìm hiểu mới biết là do Cửu Đỉnh làm, sau sự kiện Nhân Thông liền quen biết họ, trò chuyện với Hà Phương Lộ mới biết phối phương do cậu cung cấp ... Đây chính là món ăn cha tôi thích nhất, tôi nói mà duyên phận của chúng ta quá nhiều, Giản Phàm, tôi giúp anh hoàn thành tâm nguyện.”
Ánh mắt Tằng Nam toát ra vẻ kỳ vọng, cầu khẩn, nhưng đây là loại cầu khẩn quảng minh chính đại.
Giản Phàm vuốt ve cuốn cổ phổ, giấy bồi, chỉ thô, chất giấy cứng giòn, dụ hoặc vô cùng, cắn răng, suýt cắn cả vào lưỡi, từ từ đặt lên bàn:” Tôi không dám nhận.”
“ Sao?”
“ Tằng Nam, tôi biết cô muốn cái gì, vụ án phân cục Tấn Dương không dễ dàng, đây định sẵn là vụ án treo, án treo nhiều lắm, cả quy định của bộ công an thì tỉ lệ phá án cũng chỉ tới 10% là giỏi. Tôi nhận rồi mà không tìm ra chân tướng thì hổ thẹn lắm, cho dù tìm ra chân tướng thì tôi lại vô phúc hưởng thụ thứ này.” Vẻ cuồng nhiệt trên mặt Giản Phàm dần tiêu tắn, trở lại lý trí tỉnh táo:
Tằng Nam nhận ra Giản Phàm đã không còn kích động nữa, tuy thất vọng vì con người y không đủ dũng khí, nhưng phải thừa nhận đó là lời nói thật, nghĩ một lúc rồi nói:” Tôi biết anh thích tự do tự tại, không muốn bị bất kỳ thứ gì hay việc gì ràng buộc, tôi không miễn cưỡng nữa. Nhưng tôi thấy hai chúng ta không khác gì nhau, tôi muốn hoàn thành một tâm nguyện, muốn kiếm được nhiều tiền, càng muốn sống thật thoải mái. Còn anh, lấy ăn làm tài, theo đuổi cái đăng phong tạo cực gì đó, cũng là một tâm nguyện. Vì tâm nguyện của mình thì phải trả giá và hi sinh chứ, đúng không? Thế này đi, tôi cất thứ này trong tủ bảo hiểm ở ngân hàng, khi nào anh muốn lấy cũng được. Cho dù là tôi không đạt được tâm nguyện, chỉ cần biết anh hiểu tôi, thực lòng muốn giúp tôi là đủ.”
Nói rồi thu lại cuốn cổ phổ, đeo túi sách lên, vẫy tấy tạm biệt, nhưng không lấy số tiền trên bàn:” Anh cứ giữ số tiền này đi, hơn nữa anh còn có 40 vạn có thể lấy bất kỳ lúc nào, tiền mặt được chưa? Anh yên tâm, cho dù mai anh từ chức, chú Ngũ và Tần Cao Phong đều không biết, tôi không vô sỉ như vậy đâu.”
“ Để tôi tiễn cô.”
Giản Phàm vẻ mặt sầu thảm đứng dậy muốn tiễn chân, nhưng Tằng Nam uyển chuyển từ chối, ngây ra nhìn Tằng Nam đợi bước chân đi xâ dần. Khi cô vừa khuất bóng một cái ánh mắt điên cuồng lại xuất hiện, "rầm" một cái đóng cửa lại, chốt trên chốt dưới, cuống quýt đi tìm giầy bút viết như bay, tưng chữ từng chữ trong cuốn sách xuất hiện trên trang giấy trắng.
Kệ mẹ nó từ chức với không từ chức, kệ mẹ nó vụ án, kệ mẹ tất cả, ông đây không cần gì hết nữa ... Giản Phàm lúc này phát cuồng rồi lao ngày vào thư phòng lấy giấy viết liên hồi, sợ quên thứ mình đọc được, kỳ thực không viết ra cũng chẳng thể quên được, nó in vào đầu rồi, nhưng thứ này quá quản trọng, không dám sơ xảy.
Không biết Tằng Nam thấy cảnh này sẽ nghĩ gì.
Nghỉ phép, lại là nghỉ phép, sáng ngày hôm sau Tần Cao Phong nhìn Giản Phàm vờ vờ vịt vịt tới tìm mình, vỗ bàn một cái, mắt lộ hung quảng, chỉ thẳng mặt chửi mắng: “ Đau bụng, đau lưng, đau đầu, đau chân, toàn thân đau hết rồi, còn xin nghỉ gì nữa?”
“ Tôi muốn tới Bắc Kinh thăm em gái, hè này nó không về, tôi nhớ nó lắm. “ Giản Phàm nghĩ ra lý do hết sức rẻ rách:
Tần Cao Phong tức tím mặt, thằng nhãi này rõ ràng không coi mình ra gì nữa rồi, ngày cả một cái lý do tử tế một chút không thèm nghĩ, từ chối không cho nghĩ phép nữa.
Thế là cả ngày hôm đó Giản Phàm như con đỉa đói, Tần Cao Phong đi đâu bám theo tới đó, mồm cứ nói không ngừng nghỉ, làm Tần Cao Phong sôi máu, tịch thu chìa khóa xe, uy hiếp nếu không về đội đúng giờ sẽ trừ tiền thưởng mới đuổi được Giản Phàm đi.
Giản Phàm xin nghỉ thứ năm thứ sáu, thế là nghỉ luôn cả thứ bảy chủ nhật là vừa, sau đó còn vờ vịt tạm biệt trong đội, nói đi Bắc Kinh.
Có điều chân tướng sự thực là Giản Phàm vác một đống bao lớn bao nhỏ, lén lút như ăn trộm tới Tiểu khu Bình An, sau đó khóa cửa, tắt di động, trừ mua một cái giường, còn lại cách tuyệt với thế giới bên ngoài.
10 tiếng đồng hồ trôi quả, trong phòng lượn lờ mùi thuốc nhè nhẹ, bốn cái bếp cùng bật lên, bốn cái n ồi đất sôi ùng ục, cứ vài tiếng là Giản Phàm lại bấm giờ, thử vị canh.
15 tiếng trôi quả, mùi thuốc và mùi nguyên liệu nấu ăn hóa trộn đậm thêm vài phần, Giản Phàm nằm trên giường mà không chợp mắt, cứ như tẩu hỏa nhập ma chạy vào bếp xem.
20 tiếng trôi quả, Giản Phàm vô cùng trịnh trọng đặt bốn tảng thịt đầu lợn vào nồi, bắt đầu đun, cách làm này giống làm thịt ngâm lưu hành bên ngoài, chứ không giống cha y dạy, thịt sống đưa vào ngâm, sau đó lấy ra đun chín lại cho vào ngâm, có lẽ thủ pháp bậc đại sư có chỗ thần kỳ.
Tuy nói không rõ là thật hay giả, cho dù không phải là của ngự trù La, Giản Phàm cũng sẽ không bỏ quả bất kỳ khả năng nhỏ nhất nào.