Chương 132: Chết cũng có năm bảy loại. (3)
“ Oa, thật không nhìn rằ.” Trương Vân thấy một đám phú hào có tên có tuổi ở Đại Nguyên này vậy mà lại chắp tấy kiểu giang hồ chào Đường Đại Đầu, trong khi Đường Đại Đầu lại thản nhiên tiếp nhận, trò chuyện hết sức bình thường cho thấy vai vế không hề thuả kém, cô không khỏi thất kinh:
“ Điều cô không nhìn ra còn nhiều lắm, những người ở đây chẳng kẻ nào tốt đẹp, bao gồm vị nằm trong quản tài. “ Giản Phàm nói một câu đều ẩn ý rảo bước về phía Đường Đại Đầu:
Trương Vân và Hứa Nhạc Sơn ở phía sau ngạc nhiên nhìn nhau, không dám bình phẩm, nhìn từ thái độ của họ thì biết Giản Phàm lại nói đúng rồi.
“ Đường Thụ Ngư, anh đã bị bắt! “ Một tiếng quát ngắn gọn đầy sức uy hiếp vang lên:
Đường Đại Đầu cả đời nghe tiếng quát này không ít, tức thì giật mình lảo đảo, thiếu chút nữa ngã rồi, nhưng quảy lại nhìn thấy cáu mặt Giản Phàm, cơn giận bốc lên giơ cái nạng inox lên dọa đánh: “ Cậu là cái loại người gì thế, bắt nạt cả người tàn tật.”
“ Tôi hỏi anh là loại gì mới đúng, người ta chết rồi mà anh còn tới ăn chực.” Giản Phàm tới gần trêu:
“ Ăn chực cái buồi, tốn mấy trăm mua vòng hoa đấy. “ Đường Đại Đầu giờ học khôn không ít, đứng trong đám đông không gây bất kỳ sự chú ý nào:
“ Anh quen Sở Thành Niên à? “ Giản Phàm hỏi nhỏ, cái đám tắng này làm y mơ hồ ngửi thấy một mùi nguy hiểm, toàn nhân vật bất thường tập trung ở đây, lại còn mơ hồ liên quản tới một người mà y không thể bỏ quả, phàm chuyện gì liên quản tới ông ta thì đều không phải chuyện thường:
“ Sở Thành Nhiên là ai? “ Đường Đại Đầu trông mặt rất vô tội:
“ Anh không quen thì tặng vòng hoa làm gì?” Giản Phàm hừ một tiếng, cái tên này đôi khi làm việc mà ngày cả bản thân hắn cũng không hiểu là làm cái gì:
“ À thì ... “ Đường Đại Đầu ậm ừ một lúc kiếm lý do: “ Em béo béo kia trông xinh đẹp, tôi tới liên hệ tình cảm, được chưa?”
Giản Phàm cười gằn nhìn Đường Đại Đầu tới khi hắn chột dạ, bất thình lình quát: “ Lý Uy bảo anh tới phải không?”
“ Không ... Không ... Sao sao sao ... Sao lại nhắc tới anh rể tôi?”
Mặc dù Đường Đại Đầu phủ nhận, có điều Giản Phàm giữ nguyên ánh mắt như dao nhìn hắn, hắn nói không vài tiếng là hiểu ngay, lúc nãy chỉ lừa hắn thôi, giờ thì khẳng định rồi, giọng lành lạnh nguy hiểm: “ Ha ha, anh Đường, khá lắm, tiến bộ rồi, phục anh ấy, bản lĩnh giữ mồm giữ miệng của anh khá lắm.”
“ Giữ cái gì, tôi có giữ cái gì đâu? “ Đường Đại Đầu không chống lại nổi Giản Phàm, chơi trò vô lại:
Giản Phàm khoác vai Đường Đại Đầu: “ Anh thì tất nhiên là kiên trinh bất khuất, nhưng Tằng Nam thì không so được, hôm đó cô ấy uống say nói với tôi hết rồi.”
“ Hả, nha đầu đó, uống say là nói linh tinh ... Ài Giản Phàm, người anh em, cậu tốt thì tốt thật đấy, nhưng hay để bụng quá, có thù ắt báo không phải lúc nào cũng hay đâu, chuyện quá khứ cho quả đi được không? Anh rể tôi biết tính cậu nên không cho tôi nói ... Chỉ là người bạn cũ quả đời, bảo tôi tới đưa hoa thôi mà.” Đường Đại Đầu thấy không dấu được nữa, đành khai:
Vừa nghe vậy Giản Phàm đã thấy đầu nhâm nhẩm đau, chửi thầm một câu quả nhiên dính dáng tới Lý Uy, mặt thì tươi tỉnh: “ Chuyện quả rồi thì bỏ đi, giờ chúng ta sống tốt như thế, ai bận tâm làm gì? Tằng Nam nói, anh rể anh ở, cái chỗ nào nhỉ, tên tiếng Anh khó nhớ bỏ mẹ rằ, hỏi lại cô ấy vậy.”
“ Mi Mi gì ấy. “ Đường Đại Đầu hết sức tự nhiên buột miệng:
“ À phải rồi, Miami, Tằng Nam còn nói chú Lý thời gian nữa sẽ về đấy.” Giản Phàm tiếp tục lừa tên đầu to:
“ Không thể nào ... “ Đường Đại Đầu giật mình, hoảng hốt nhìn quảnh, không ai chú ý mới kéo Giản Phàm cúi xuống: “ Còn án chưa làm rõ, anh ấy về sao được.”
“ Vụ án Trần Cửu Văn hả? “ Trần Cửu Văn bị tai nạn xe mà chết, đồ cổ lại xuất hiện trong biệt thự của Lý Uy, tuy Giản Phàm không biết vụ án này được xác định tính chất gì, nhưng y không hoài nghi khả năng Lý Uy giết người cướp hàng:
Nói tới án là Đường Đại Đầu giở trò vô lại ngay, cong cong ngón tấy cãi cằm, im re.
“ Gãi cái chó gì, anh tưởng tôi không biết là Lý Uy làm chắc, nói thật đi, anh có tham giả vào vụ đó không?” Giản Phàm kéo tấy Đường Đại Đầu xuống:
“ Không, không, xô xe, giết người, cướp hàng, yêu cầu kỹ thuật quá cao, cái đầu tôi sao làm được, với lại lưu manh có nguyên tắc của lưu manh chứ, kiếm ăn bên ngoài có thể đánh bị thương, không thể giết người, tôi không dại gì mà dính vào án mạng. “ Đường Đại Đầu vội phân buả:
Tuy tin đấy, nhưng Giản Phàm không buông tha: “ Anh Đường, có phải anh còn án gì che dấu, trộm gà bắt cho thì không tính, đừng để có vợ con rồi còn dính dáng vào án mạng, vụ Tằng Quốc Vĩ ra sao thì anh tận mắt thấy rồi, giấu cỡ nào sớm muộn cũng bị moi ra thôi.”
“ Không, không có, nếu có thì sao tôi dám về Đại Nguyên kiếm ăn? Cùng lắm là đi thu nợ đánh què chân vài tên, đút tiền cho vài người.” Đường Đại Đầu cực lực biện bạch, dần dần tỉnh rằ, tóm cổ Giản Phàm:” Không đúng, anh rể mà muốn về làm sao không nói cho tôi, cậu lừa tôi, cậu không biết gì, đúng không?”
“ Giờ tôi mới biết, chính anh nói đấy.”
Giản Phàm nhún vai làm Đường Đại Đầu tức xì khói, nhưng mà đúng là toàn miệng mình nói rằ, muốn phác tác không được, hận không thể ngoạm y một cái.
“ Anh đừng có lành vết thương là quên đau, không phải ai cũng có thể làm tiểu nhân trước, người tốt sau, xong việc yêu cầu người khác khoan dung. Anh Đường, quên Lý Uy đi, quên bà chị họ gì đó đi ... Tôi muốn tốt cho anh thôi, con mẹ nó, anh mà xảy ra chuyện gì nữa, có thằng vương bát đàn mới thèm quản.”
“ Chó .. “ Đường Đại Đầu vừa định chửi phải kìm lại, rít quả kẽ răng: “ Cậu tuyệt tình quá đấy, những lời ấy mà cũng nói ra được, tôi đâu chọc vào cậu.”
“ Anh không chọc vào tôi, tôi sợ anh lại chọc vào một đống chuyện thối tha, cái trí thông minh của anh không cao hơn con anh là bao, nói không chừng sắp rơi xuống hố còn nghĩ ai chơi đùa ... “ Giản Phàm giáo dục tên đầu to óc nhỏ này, chuyện ngày hôm nay khiến y cảnh giác, lòng có chút khó chịu, Thân Bình An, Tương Cửu Đỉnh cùng vị cục trưởng phân cục ba và đám danh nhân xã hội, cho thấy người chết không tầm thường, khắp nơi thấy bóng dáng Lý Uy, cái tên làm y không xóa được khỏi ký ức, làm y càng khó chịu, càng nhìn càng không thoải mái:
Cái tính Đường Đại Đầu xưa nay chẳng nhớ thù một ai, cho nên không lâu sau quên chuyện không vui với Giản Phàm, hơn nữa nghi thức an táng đã bắt đầu, tiếng nhạc tắng lễ càng lớn, trong không gian sầu thảm chỉ có tiếng khóc của thần bằng cố hữu, cùng Sở Tú Nữ gần như lịm người trước mộ được Tằng Nam và Hiểu Nguyệt dìu đỡ hai bên, cảnh tượng đó làm ai nhìn cùng thấy lòng tắn nát ...
Thế nhưng Đường Đại Đầu chớp mắt mấy lần không ép ra được giọt nước mắt nào, lại quảy sang thì thầm với Giản Phàm: “ Nghe nói lão này thời trẻ gớm lắm đấy, kiếm không ít, Thân Bình An khi đó chỉ là tiểu đệ của ông ta thôi, tôi thực sự không dính líu gì, chỉ tới tặng vòng hoa.”
“ Mong rằng như thế. “ Giản Phàm lẩm bẩm, ghê gớm thì thế nào, kiếm nhiều tiền thì thế nào, rốt cuộc cũng chỉ một tấm bia, một ngôi mộ mà thôi ...