Hắc Oa

Chương 134: Số kiếp đào hoa. (2)

Chương 134: Số kiếp đào hoa. (2)

Thực sự là thời tới cản không nổi, kinh doanh thuận lợi, tình duyên càng xuông xe, lại có tin mừng nữa, Hạnh Nhi ứng tuyển thành công rồi, sau Quốc Khánh đi làm, sắp thành mỹ nhân công sở ở công ty lớn rồi, còn đồng ý Quốc Khánh theo Giản Phàm về Ô Long, cha mẹ hai nhà đã trao đổi điện thoại đưa ra quyết định tất yếu: Đính hôn.
Cho dù sớm đã có quản hệ thực chất rồi, Giản Phàm vẫn mừng không khép miệng lại được.
Giản Phàm tất nhiên là mừng, nghĩ mà xem, tán gái mười mấy năm, trải quả muôn vàn gian truân chẳng kém gì Đường Tăng đi thỉnh kinh, gặp không ít yêu tinh cám dỗ, cuối cùng cũng tu thành chính quả, sao không vui.
Từ Đại Doanh Bàn chạy tới đường học phủ, cùng Từ Thanh Thanh và Hoàng Thiên Dã thương thảo một phen kế hoạch sắp tới, cái đôi này kỳ thực theo Giản Phàm thấy là vì làm ăn mà kết hợp với nhau, xem ra kết hợp khá hoàn mỹ. Chiều về tới Phân Thủy Lĩnh đã là 16 giờ, theo thói quen tới bếp đi một vòng, đích thân nếm thử thức ăn trong nồi, mãi một lúc lâu Đại Hòe ít nói mới báo là trên lầu có người đợi, đợi từ trưa tới giờ, đã mấy tiếng rồi, không phải ai khác, là Tằng Nam.
Ngực Giản Phàm thế là như dấu con thỏ nhỏ đang nhảy loạn khắp nơi, chuyện kia đã phát sinh hơn một tháng, thời gian đó chẳng gặp Tằng Nam, chẳng lẽ có chuyện gì sao?
Tay ôm ngực hít thở mấy lần, cố làm ra vẻ tự nhiên lên tầng hai, phòng làm việc của mình thành nơi công cộng rồi, ai vào cũng được. Tằng Nam đang cầm ly thủy tinh trầm tư uống nước, mũi dày cao gót da đen khẽ lay động, áo sơ mi dài tấy ôm vừa vặn lấy kín đáo, mái tóc vấn cao đoan trang thục nhã, nhưng bầu ngực căng tròn phía dưới biểu lộ gợi cảm không thể che giấu.
Cố làm ra vẻ bình thường Giản Phàm tươi cười hết cỡ đi vào chào hỏi niềm nở:” Ài, sao không gọi điện thoại để tôi về sớm.”
“ Anh bận như thế còn chiêu đãi tôi được sao ... Vừa vặn tôi ở nơi này nghỉ trưa một lúc. “ Tằng Nam nói chuyện thoải mái như ở nhà mình, gian trong là phòng ngủ, cũng đơn giản vậy thôi, mỗi cái giường với tủ áo nhỏ:
Lúc này hai người nhìn nhau, ánh mắt không còn như trước, Tằng Nam không thay đổi mấy, luôn là thái độ sao cũng được ấy, còn trong mắt Tằng Nam, Giản Phàm thay đổi không ít, không như xưa lúc nào lạnh lùng lãnh đạm, hận không thể cầm chổi đuổi cô đi.
Nguyên nhân ấy à, có gì khó đoán đâu.
Lúc này Giản Phàm rõ ràng là đang che dấu sự khẩn trương, giống như không biết làm gì. Tằng Nam vừa đặt cốc xuống là vội thêm nước, hậu di chứng của ngày hôm đó quá rõ, Giản Phàm bất giác nhìn quả khe cổ áo, hai bầu vú tuyết trắng muốt được chiếc áo lót nâng đỡ ép thành khe vú sâu, màu đen của chiếc áo lót chỉ càng làm nổi bật làn da trắng mê người, nuốt nước bọt ngồi đối diện, đứng nguy hiểm quá, không quản được cái mắt: “ Đừng nói tôi, chẳng phải cô cũng bận sao? Tháng vừa rồi chẳng thấy cô đâu, anh Đường cũng nói cô không tới chỗ anh ấy, công việc bận lắm à?”
“ Chuyện làm ăn tôi chẳng quản, tôi đang cai rượu. “ Tằng Nam đột nhiên nói:
“ Hả, thật à? “ Giản Phàm mừng rỡ tới đứng dậy, nhìn lại sắc mặt Tằng Nam khá hơn không ít, hồng hào khỏe khoắn hơn không tai tái bơ phờ như trước, xoa xoa tắy: “ Tốt, tốt, sớm phải cai rồi mới đúng, vài ba ngày say bất tỉnh nhân sự còn thú vị gì? Uống rượu là để hưởng thụ, không phải uống để khó chịu, mất ý nghĩa của nó.”
Tằng Nam tủm tỉm cười, mắt hơi nheo lại nhìn Giản Phàm, giống như thuận miệng nói: “ ... Nói tới uống say .. Giản Phàm lần trước tôi uống say ở quán Đường Đại Đầu ấy, làm sao tôi về nhà nhỉ, hôm sau mới biết xe vẫn ở quán tên đầu to.”
Vừa nói vừa xoay tròn ly nước, quản sát biến hóa trên mặt Giản Phàm, có điều không có gì, mặt y còn dày hơn cả da lợn đun trong nồi, hời hợt đáp: “ Tôi đưa cô về chứ sao.”
“ Này ... Anh không nhân cơ hội làm gì chứ? “ Tằng Nam hếch mũi lên đưa mặt tới gần, rất gần, cảm n hận rõ hơi thở phả lên mặt đối phương:
Cô nàng này lúc nhắm mắt vô cùng điềm tĩnh, khi mở mắt muốn có bao nhiêu sự quyến rũ liền bấy nhiêu, sóng mắt lưu chuyển ý đồ nắm bắt trốn tránh của Giản Phàm, ánh mắt y có chút bất thường, nhưng giọng kiên quyết như chiến sĩ cách mạng: “ Tuyệt đối không có, thề với thần đầu bếp, tuyệt đối không có.”
“ Vậy chắc là tôi tự đi về rồi.”
Giản Phàm nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “ Cô đừng cả nghĩ, tất nhiên là khi đưa cô về khó tránh khỏi tiếp xúc thân thể, cô ngủ như lợn chết ấy, tôi phải dìu cô lên xe, phải bế cô lên lầu ... Vào nhà tôi phải bế cô lên giường, còn giúp cô cởi giày, đắp chăn mới đi, tôi trọn tình trọn nghĩa lắm rồi.”
“ Thật thế à? “ Tằng Nam bị sự nghiêm trang của Giản Phàm làm phì cười: “ Thật không giống Giản Phàm mà tôi quen, năm xưa bản cô nương phải dùng hết bản lĩnh mới hàng phục được tên tiểu tặc anh, vậy mà đêm hôm đó tôi không có chút sức phản kháng nào nằm trước mặt anh, anh không động lòng à? Tôi nghi ngờ anh nhân lúc tôi say rượu làm chuyện xấu cơ.”
“ Không có, tuyệt đối không có, lời như thế mà cô cũng nói ra khỏi miệng được à, cô phỉ báng danh dự của tôi. “ Giản Phàm trừng mắt phẫn nộ, thấy Tằng Nam chưa tin, vỗ đùi trình trọng giải thích: “Mặc dù đêm hôm đó tôi có ý nghĩ đó, nhưng Chú ý là nhưng nhé, nhưng cuối cùng tôi đã chiến thắng được tà niệm trong lòng, đương nhiên tôi cũng không phải Giản Phàm cô quen, cô nói tôi thuần khiết, cao thượng thì chính tôi cũng không tin ... Đáng tiếc lại đúng là như thế ... Vả lại .”
Nói tới đó áp nhỏ giọng xuống: “ Tôi mà cắm vào, chẳng lẽ cô lại không biết à?”
“ Phì ... “ Tằng Nam không nhịn nổi nữa, làm động tác muốn nhổ nước bọt, Giản Phàm ngả người ra sau, mặt mang nụ cười xấu xâ, lời này đoán chừng chỉ Tằng Nam mới tiếp nhận nổi, quả nhiên là không nổi giận: “ Ừ, anh không làm chuyện đó, tôi tin.”
“ Đúng, làm chuyện đó, cô không thể không biết. “ Giản Phàm yên tâm rồi, quả ải rồi, suốt tháng quả thi thoảng nghĩ tới chuyện đó lại hơi chột dạ:
Không ngờ Tằng Nam ngả người tới, cũng hạ thấp giọng: “ Nhưng anh có sờ.”
“ Ợ ... “ Giản Phàm ợ một tiếng, lập tức phủ nhận: “ Tôi đã nói rồi mà, khó tránh khỏi tiếp xúc thân thể, bản chất khác, không thể gọi là sờ ... Chúng ta đừng nói chủ đề này nữa được không, lần sau cô uống say, đánh chết tôi cũng không đưa về nữa, làm người tốt toàn bị oan.”
“ Thật sao? “ Giọng Tằng Nam lớn lên, khóee mắt liếc ngoài cửa sổ, không có ai, đưa tấy lên, lòng bàn tấy chạm vào cổ từ từ sờ quả vai ... Động tác đó làm Giản Phàm nuốt nước bọt, hình như đêm đó ... Đúng là động tác của mình, đang lo thon thót thì tấy Tằng Nam lướt quả ngực, làm động tác xoa bóp, hai tấy nâng ngực lên ép vào giữa, làm bầu vú nõn như đang khiêu khích mời mọc, như muốn làm tung cái nút áo khoe giải thoát khỏi trói buộc.
Người Tằng Nam ngả tới phía trước, tích tắc con ngươi Giản Phàm mất kiểm soát mở lớn mấy lần, dài cổ nhìn quả khe cổ áo, cố nhìn cho rõ bên trong, mùi nước hoa quyện với mùi da thịt luôn tỏa ra ngào ngạt , gây cho người ta cảm giác lâng lâng đê mê, đột nhiên Tằng Nam buông tấy người ngả ra sau cười khanh khách chỉ Giản Phàm đang thộn mặt vì hụt hẫng: “ Động tác đó có thấy quen không?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất