Chương 135: Có danh, danh bất chính.(2)
Đây là chuyện làm Giản Phàm không thoải mái nhất, tới chi đội rồi, điều kiện lại càng kém, đám hình cảnh dã mãn của đội trọng án trà đạp cho xe cộ không còn ra cái thứ của nợ gì nữa, đi còn lắc lư, nghe Trương Kiệt cứ cằn nhằn mãi, Giản Phàm cho một câu:” Tôi không nói thì thôi, anh kêu cả cái gì, chẳng phải xe của đội trọng án các anh à, đi được vài năm mà sao tệ hơn xe nông dụng ở quê thế?”
“ Xe công mà, ai leo lên cũng coi như vợ người tắ, thỏa sức chà đạp. Chuyện này tôi chịu thôi, cậu mau thỉnh cầu chi đội trưởng đi, lấy cả kinh phí trợ cấp nữa, giờ tôi không biết phải tới chi đội lấy tiền hay là về đội trọng án lấy tiền, đúng là muốn điên mà.” Trương Kiệt nói còn nhiều hơn cả Giản Phàm:
“ Tôi lên tiếng thế nào?”
“ Cậu là tổ trưởng hay tôi là tổ trưởng?”
“ Ê Trương Kiệt, anh đừng có thế, tôi coi anh là anh cơ mà. “ Giản Phàm vò đầu, hai người tiếp xúc với nhau quả vài vụ án rồi, khá thân thuộc:
Trương Kiệt dài giọng hết sức khoa trương: “ Úi chà, nghe cậu nói kìa, cậu coi tôi như anh à, vậy được, tôi cũng không coi cậu là người ngoài nhé. Cơ mà Giản Phàm này, không phải tôi nói cậu đâu, nhưng đây đâu phải là vụ án cho người làm. Cậu xem, nếu phá án cho đơn vị xí nghiệp, kể cả không phá được vẫn có xe có xăng, kinh phí dư dả. Còn cái vụ án này, tìm ai kiếm kinh phí đây? Với tiêu chuẩn của chi đội, xe thì được uống, nhưng người chẳng có cái mà ăn.”
Đó là khó khăn mà bọn họ phải đối diện, hơn nữa Giản Phàm còn không biết phải tìm ai giải quyết, đành phải dùng chiêu chỉ mai giải khát của Tào Tháo, xúi bẩy:” Trương Kiệt, chẳng lẽ anh không nghĩ, chẳng may có manh mối thì sao? Khi đó thì muốn gì có nấy, muốn xe có xe, muốn người có người.”
“ A, cậu nói đúng rồi, tôi dám nói, nếu có manh mối thì dễ, nhưng mà một khi có manh mối giá trị thì không tới lượt cậu làm tổ trưởng đâu, vụ án trọng đại thế này, bên trên sẽ cử người khác xuống đảm nhiệm ngay, làm quái gì có phần của cảnh sát nhỏ chúng tắ.” Trương Kiệt xem như cũng có nhận thức tỉnh táo về nghề nghiệp:
Chiêu này cũng không xong, Giản Phàm lại nói:” Thế anh có nghĩ nếu chúng ta dùng thế sét đánh không kịp bưng tai phá được án, sau này anh oai cỡ nào chưa? Công lao đều là của chúng tắ, vụ án này thế nào cũng phải thưởng ít tiền chứ?”
“ Không phải tôi cười cậu chứ, cậu mà phá được vụ án này tôi chuyển sang họ Giản.” Trương Kiệt nhìn Giản Phàm còn tỏ ra không phục, giải thích:” Chớ có không tin, tôi 16 tuổi vào trường cảnh sát, 19 tuổi làm cảnh sát, tới nay đã 7 - 8 năm, vụ án này tôi nghe nói tới nhiều lần. Không hi vọng gì đâu, đội trưởng Lục sống chết không nhận, anh ấy là người tinh lắm, tôi rất phục anh ấy. Cậu phải hiểu vị trí của mình, cảnh sát chúng ta có câu ‘tổ trưởng tổ trưởng, đòi lương không lương, thám trưởng thám trưởng, đánh rắm chẳng vang’.”
“ Này, nói thì cho rõ ràng, thế là ý gì?” Giản Phàm chịu khó học hỏi, trước kia ở ru rú trong đại đội một, ít ra ngoài thực địa, làm sao lọc lõi bằng Trương Kiệt, đứng sau bày trò xấu xúi bẩy người khác làm là một chuyện, khi giơ đầu chịu báng lại là chuyện khác, cần cẩn trọng hơn:
“ Nói thế này nhé, biết vì sao đem văn phòng làm việc của chúng ta đặt ở chi đội không? Vì đội trọng án lẫn các đại đội đều không muốn dính vào chuyện này. Vì sao không thành lập tổ chuyên án mà lập tổ điều tra không? Vì chúng ta không có quyền phá án, chỉ có quyền điều tra. Không kết quả, rút thoải mái, có kết quả, phá không muộn ... Biết vì sao để cậu làm tổ trưởng còn thêm hai chữ lâm thời không? Là vì có đột phá là sẽ có người từ trên xuống tiếp quản. Còn một khi có trách nhiệm, bất cần biết cậu có phải lâm thời không, đều đổ lên đầu cậu ... Đây là môn học vấn lớn.” Trương Kiệt và Gian Phàm có chung một điểm, là lắm mồm:
Kỳ thực mấy điều này thì Giản Phàm ý thức được ngày từ đầu rồi, chỉ là không nói đâu ra đấy như vậy được thôi:” Không thể nào, đen tối vậy sao? Chà, tôi không biết đấy, nhưng sao anh biết mà vẫn còn tới.”
“ Cậu tưởng tôi muốn chắc, tôi bị đi đầy đấy, đội trưởng Lục đúng là hiểm, tôi đã kiểm điểm công khai rồi mà còn điều tôi tới. Trong đội thì tôi mặt dày nhất, đoán chừng cái chuyện thối nát này chụp lên đầu ai, anh ấy cũng ngại, đành lấy tôi khai đao, ai bảo tôi quen cậu ... thôi dù sao tôi cũng chẳng bận tâm, trên đầu tôi còn có cậu mà.” Trương Kiệt cười ha hả, ném gánh nặng cho Giản Phàm, đúng là mặt rất dày:
“ Trương Kiệt này, anh phạm phải sai lầm gì thế, không phải tác phong sinh hoạt chứ?” Giản Phàm trêu chọc, y cũng chẳng sợ, chuyện này chỉ cần làm hết trách nhiệm là đủ:
“ Tác phong sinh hoạt bây giờ đâu còn là vấn đề nữa, tôi mà có bản lĩnh đó thì đã chẳng tới mức thảm trưởng cũng chẳng lên nổi.”
Vậy mà mình là thám trưởng rồi đấy, Giản Phàm rất ư là tự hào:” Vậy anh làm gì?”
“ Mẹ nó, tóm hai thằng bán bột trắng, không có chứng cứ, còn bị chúng cắn trả, nói tôi tra tấn ép cung ... Tôi đá có hai phát, thế là trúng số lớn, cắt mẹ một tháng lương.” Trương Kiệt vẫn còn ấm ức lắm, vừa kể vừa rủa xả luôn mồm:” Ở đơn vị ăn chửi đã đành đi, về nhà bị vợ chửi cho, lâu rồi không cho tôi đụng vào người ...”
Giản Phàm không dám hỏi tiếp nữa, sợ đụng vào tổ kiến lửa, chuyện này không thể phân ai đúng ai sai, đoán chừng cả nghi phạm lẫn cảnh sát đều thấy mình oan. Xe như con trâu già lảo đảo tới công ty thuê xe Đại Hằng ở đường Phủ Đông, bọn họ tới gặp một người liên quản khác, trực ban năm đó.
Hai ngày quả tổ điều tra chỉ có hai người họ bận rộn, Giản Phàm thấy mình thân là tổ trưởng mà chạy rông như chó hoang, lại hỏi:” Trương Kiệt, mấy người kia bao giờ mới tới, anh có quen họ không?”
“ Quen, Nghiêm Thế Kiệt đại đội hai, vốn là thẩm vấn viên thứ nhất của vụ án năm đó, kỳ thực hắn chẳng thuộc đội hai chỉ đeo danh thế thôi, cơ bản là nghỉ hưu nội bộ không đi làm nữa. Còn có Thời Kế Hồng của đội bốn, cũng xuất thân thẩm vấn, có điều hai bọn họ có tới cũng vô dụng, cơ bản là thành phần bất mãn rồi chỉ ngồi đó không làm việc, khó dây lắm.” Trương Kiệt giải thích quả loa:
“ Nữ à? Chi đội trưởng chuẩn bị cho chúng ta nam nữ phối hợp, làm không biết mệt sao?” Giản Phàm nhớ tới câu cửa miệng của Lục Kiên Định, thằng cha đó bậy phải biết:
“ Bà thím 48 rồi người anh em, cậu gặp là biết, nhưng mà năm xưa danh tiếng còn lớn hơn cả chị Hồ. Tôi giờ mới phát hiện vụ án này là để khảo nghiệm sức chịu đựng tinh thần của chúng tắ. Bằng vào hai vị tuổi nghề bằng tuổi đời của chúng tắ, đều xuất thân thẩm vấn, riêng nói chuyện đủ làm người ta chết nghẹn, ai cũng mong họ ở nhà dưỡng già. “ Trương Kiệt thở dài cả km:
“ Có người thì vẫn hơn là tướng không quân chứ, nói không chừng chi đội trưởng chuyên môn an bài cho chúng ta người biết nội tình năm xưa. “ Giản Phàm khẩu thị tâm phi bảo vệ chi đội trưởng một câu, tấy thì vẫn lật xem ghi chép, chuyển sang tình hình vụ án: “ Ái tôi thấy vụ án này, chúng ta sắp giống mấy tổ trước kia rồi, thành lừa kéo cối xây, vòng đi vòng lại ... Anh xem phó cục trưởng Tiêu và một đám cảnh sát làm chứng cho nhau, bài trừ hiềm nghi. Chi đội trưởng thì khi đó dưỡng thương ở Dương Cao, bài trừ hiềm nghi. Cục trưởng Dương ... Với thân phận của ông ta thì không tới mức phải đi trộm đồ, cơ bản bài trừ. Quản kho tự sát rồi, ông ta ngày cả chút áp lực còn không chịu nổi, khó có khả năng là ăn trộm, tạm thời bài trừ. Còn người trực ban, có thể ngồi đó mà không phát hiện vụ án xảy ra à, nếu có vấn đề, bao nhiêu người trên tỉnh không xoay ra bã sao? ... Nói đi nói lại vẫn chỉ có Tằng Quốc Vĩ và Lý Uy, thế này khác gì đi dép mới bước vào đường cũ. Anh đừng nghĩ, tôi hỏi một câu, là ai, trả lời ngay.”