Chương 136: Có danh, danh bất chính.(3)
“ Tằng Quốc Vĩ, nghe nói ông ta mê đồ cổ, nói không chừng kiếm một khoản sau đó chạy ra nước ngoài rồi. Chà, cái tiền phạm bán được 200 vạn Euro nhỉ? Tức là 2000 vạn tệ rồi, đủ mua mấy chục cái nhà ở trung tâm thành phố luôn chứ đùa đâu. “ Trương Kiệt tặc lưỡi liên tục đưa ra so sánh trực quản nhất khiến người ta dễ hình dung nhất, nhà:
“ Nhưng tôi thấy không giống. “ Giản Phàm lắc đầu: “ Tôi nói với anh chuyện này, anh thử cân nhắc xem, nếu anh là cha, có bỏ lại con gái mười mấy năm không gặp không? Vì vài món đồ cổ mà khi đó chưa đáng giá mấy à? Con gái anh còn mới lên sơ trung, chưa có năng lực tự lập.”
“ Xì, thời buổi này bỏ cha, bỏ mẹ, bỏ con cái, bỏ vợ còn ít à, có gì mà không thể? Nếu mà có cơ hội kiếm được 2000 vạn, tôi lập tức bỏ lại vợ con trốn ngay, ai còn làm cái nghề cảnh sát rách này. Ha ha ha, tôi ra nước ngoài kiếm vợ Tây. “ Trương Kiệt cười lớn thô bỉ, coi vì tiền gây án là chuyện hợp lý hợp tình:
Giản Phàm nhìn thấu rồi, tên này cơ bản giống Tiêu Thành Cương, thích động thủ hơn động não, thậm chí còn là phiên bản tệ hơn vì từng trải hơn cho nên cũng bất mãn nhiều hơn, cơ bản muốn có đột phá gì đó chỉ trông cậy vào mình.
Không bao lâu tới được công ty xe tắxi, đã liên lạc trước, phía công ty cũng rất phối hợp, dẫn hai người vào văn phòng, một người trung niên ba bốn chục tuổi tướng mạo thật thà bất an ngồi đó, vừa thấy hai cảnh sát đi vào là giật này mình đưng dậy, hai mắt kinh hoàng, mồm khẩn trương lắp bắp:” Thực sự không phải tôi ... Tôi không biết gì cả, khi đó chỉ thấy khoa trưởng Tằng lái xe moto bật đèn dừng ở cổng, tôi ra mở cửa, thuận miệng hỏi một câu, ông ta nói ‘nhiệm vụ khẩn cấp’ rồi đi luôn. Ngày hôm sau phát hiện ra vụ án, tôi thực sự không biết gì hết, bao nhiêu năm rồi sao không tha cho tôi?”
Người này chính là dân cảnh trực ban năm đó Kiều Tiểu Ba, không biết vì sao lại nhát gan tới mức này, chưa làm gì mà lưỡi đã líu lại nói không ra lời. Giản Phàm và Trương Kiệt ngạc nhiên lắm, rót một cốc nước, đợi cho hắn ổn định lại tâm mới hỏi:” Anh thực sự nhìn thấy Tằng Quốc Vĩ.”
“ Thì thì thì ... Người đó mặc áo mưa lớn, không nhìn rõ, có điều cái moto đó luôn do ông ta lái.”
“ Ông ta thực sự nói là nhiệm vụ khẩn cấp?”
“ Đúng là như thế!”
Giản Phàm không cho hắn kịp suy nghĩ, hỏi liên tiếp:” Anh nghe giọng nói mà không nhận rằ?”
“ Hôm đó mưa to lắm, tôi che đầu chỉ mau mau sao mở cửa cho nhanh, nói có bốn chữ, làm sao nhận rằ.”
“ Anh xác nhận hôm đó tắn cả không ai quảy lại.”
“ Không có, mưa to như thế, ai ăn no rửng mỡ quảy lại đơn vị làm gì?”
Đây là một điểm đau đầu của vụ án, không thấy người vào phân cục mà có người đi rằ, Giản Phàm xoáy vào:” Nhưng khi đó Tằng Quốc Vĩ đã đi đón con gái về nhà, điểm này con gái và láng giềng ông ta đều làm chứng. Ông ta rời nhà vào 8h đến 8h 30, đó là thời gian xảy ra vụ án, anh đã không thấy ông ta đi vào, làm sao thấy ông ta đi rằ?”
“ Tôi ... Ài, bao nhiêu năm rồi, tôi cũng chẳng nói rõ được.”
Kiều Tiểu Ba mặt mày khổ sở, vè mặt này tựa hồ cực kỳ khó xử, còn kết quả thì vẫn thất vọng như dự liệu.
Nghi vấn này Quách Định Sơn phát hiện ra sớm nhất, mặc dù không phát hiện ra dấu vết leo vào, nhưng khi đó mưa to, không thể phủ nhận khả năng ấy. Sở công an tỉnh khi đó thiết lập mấy mô hình gây án, Tằng Quốc Vĩ leo tường vào phân cục, trộm đồ xong bỏ trốn, đó là thứ nhất; thứ hai Tằng Quốc Vĩ có đồng bọn, một người đi vào ăn trộm, một người tiếp ứng, cùng bỏ trốn. Vết máu sót lại khiến nhân viên phá án hoài nghi Tằng Quốc Vĩ bị giết người bịt miệng, đáng tiếc không phát hiện thi thể quảnh đó. Loại thứ ba là Tằng Quốc Vĩ bị giết, lấy chìa khóa vào kho, ổ khóa kho, tủ bảo hiểm còn nguyên, chìa khóa trên người Tằng Quốc Vĩ thành điểm mấu chốt.
Nếu Tằng Quốc Vĩ mà vô tội thì tình hình phức tạp, không chỉ Lý Uy mà toàn bộ người biết tắng vật vào kho năm đó đều là hiềm nghi thông đồng người ngoài gây án. Thế nhưng không giả thiết nào có được chứng cứ chắc chắn nên mới thành án treo mười mấy năm.
Hỏi han một phen không có thu hoạch gì, Kiều Tiểu Ba vì lơ là nhiệm vụ bị cho thôi việt, sau đó luôn làm việc ở công ty tắxi, theo phản ánh của công ty thì là người thật thà, không có bất kỳ hành vi phạm pháp nào, chỉ có gặp cảnh sát là hết sức sợ hãi. Giản Phàm ghi lại nghi vấn này. Không giống có tật giật mình, nếu có vấn đề thì với loại tâm lý này năm xưa không quả được thẩm tra, vụ án này thật kỳ quái.
Vỗ về Kiều Tiểu Ba, hai người cáo từ rời công ty tắxi, hơn 4 giờ chiều mới trở về đơn vị mới, chi đội điều tra hình sự, trước khu nhà làm việc khí phái đỗ tản mác mấy hàng xe cảnh sát, văn phòng tổ điều tra an bài ở tầng ba, phòng xâ nhất ở góc đông bắc, Giản Phàm vừa điều tới chi đội làm tổ trưởng ở đây.
Trong lòng có tâm sự thì lời cũng ít đi, vừa tới tầng ba chưa tới cửa văn phòng đã nghe thấy tiếng nữ thét lên làm giật mình, rồi nghe trong văn phòng có người nói:” Lão Nghiêm, chúng ta tới tổ điều tra lần thứ mấy rồi? Bảy hay là tám lần thế? Cứ thành đôi thành cặp thế này chúng ta sắp thành vợ chồng rồi, ha ha ha ...”
Tiếng cười nói to tới mức đầu hành lang còn nghe thấy, Giản Phàm nhíu mày không hài lòng, Trương Kiệt thì chỉ chỉ: “ Kế Hồng, biệt hiệu hùm cái.”
Giản Phàm ồ lên:” Giống chị Hồ?”
“ Không, không, chị Hồ là hổ, đây là con hùm, lớn hơn.” Trương Kiệt thì thầm trả lời:
Trong khi Giản Phàm còn chưa phân biệt được “hổ” với “ hùm” tiếp đó là tới giọng nam.
” Tám lần rồi, chúng ta thẩm vấn không ít án treo, cái này khó nhằn nhất, mười bốn năm không tung tích. Cô nhớ vụ án giết người kia ở Tấn Nguyên không? Hai đứa học sinh đánh nhau, đứa nhỏ giết đứa lớn, sau đó trốn liền mười bảy năm, tháng trước bị cảnh sát Quảng Đông lôi rằ, chà, thành phú ông rồi .”
Tiếng nói ngừng bặt, cửa mở rằ, từ ngoài đi vào là một ảnh sát cao ráo điển trai như diễn viên, người còn lại bình thường, nhưng có vẻ rắn rỏi kinh nghiệm. Trong lúc đối phương ngẩ ra thì Giản Phàm đã quản sát cả hai biết thế nào là "hùm lớn" rồi, mặt Thời Kế Hồng rất to, toác xoăn, nhìn một cái là nghĩ ngày tới chữ "béo". chúa choa, nhìn vòng eo kia là liên tưởng tới thế giới động vật, nếu gắn thêm bộ râu vào thì Trương Phi chính là hình tượng dễ hình dung nhất.
Thời Kế Hồng chỉ Giản Phàm nói ngay, giọng choe chóe chói tắi:” Ui ui, thằng bé đẹp trai kháu khỉnh chưa này, ăn đứt Trương Kiệt.”
Trương Kiệt cười trêu:” Dì Thời ơi, dì không kiếm đối tượng cho Bàn Nha nhà gì đấy chứ, tổ trưởng của chúng ta đấy, đừng leo cao.”
“ Thế à, cậu mà không nói thì tôi chả biết đâu.” Thời Kế Hồng càng nhìn Giản Phàm càng hứng thú, cao mà không gầy, trắng trẻo mà không thư sinh ẻo lả, tuấn tú mà không mất vẻ mạnh mẽ, chưa bao giờ thấy trong hệ thống công an có chàng trai tuyệt như vậy:
“ Này này Kế Hồng, chúng ta chưa báo danh đâu, Trương Kiệt, đây là tổ trưởng từ đại đội một tới à?” Nghiêm Thế Kiệt tuổi trên 50 tương đối biết ý, nhắc nhỏ:
“ Vâng, đây là tổ trưởng lâm thời Giản Phàm, đây là chú Nghiêm Thế Kiệt, tổ trưởng thẩm vấn năm đó, đây là di Thời Kế Hồng, thư kỳ ghi đó từng nhâm chức ở phân cục Tấn Nguyên, rất rõ tình hình:” Trương Kiệt làm trung gian giới thiệu hai bên:
Hôm nay dừng ở đây, hành trình của anh đầu bếp làm cảnh sát còn nhiều điều thú vị lắm.