Chương 136: Lời lẽ hoang đường. (1)
Trên đường đi Giản Phàm vừa lái xe vừa điện thoại gọi Trương Vân, Trương Vân nói hai ngày rồi không gặp Sở Tú Nữ, Giản Phàm càng bất an, xe tới khu Hưng Hoa, tốn công ở chỗ bảo vệ một lúc mới được cho vào. Mức độ xâ hoa ở tiểu khu này tuy không thể so với Thủy Vực Kim Ngạn, nhưng cũng thuộc hàng đầu của thành phố, thảm cỏ xânh, cây cối phủ bóng xuống đường. Đã xế chiều, người tản bộ, người ngồi bên bàn đá đánh cờ không ít, Giản Phàm đi thẳng tới nhà số 6, đập cửa mấy cái, nghe tiếng khóc truyền quả loa, cửa mở rằ.
Người vẫn còn là yên tâm rồi, Giản Phàm chạy hết tốc độ lên lầu, loại căn hộ 2 tầng này, mỗi nhà diện tích ít nhất 200 mét vuông, tới nơi thì cửa mở sẵn, nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của Sở Tú Nữ, nhưng người mở cửa là nữ nhân không quen, tóc ngắn, buộc tạp dề, giống giúp việc.
“ Cô ấy đâu?”
“ Đang khóc bên trong, anh là anh Giản phải không, mời anh vào.” Giúp việc hơi cùi đầu tránh sang bên:
Giản Phàm vừa đi quả cửa, không ngờ tích tắc rùng mình, cùi chỏ giật ra sau nhanh như chớp, phía sau "Á" một tiếng, song Giản Phàm vẫn còn chậm một chút, cổ bị người ta siết chặt, lực khỏe vô cùng, mồm miệng bị bịt chặt.
Trong lúc vùng vẫy nhìn thấy giúp việc cấp tốc đóng cửa, không nhìn rõ người tập kích mình là ai, mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân không chỉ của một người ... Hỏng rồi, dân chuyên nghiệp, đó là ý nghĩ cuối cùng của Giàn Phàm trước khi mắt tối dần, ánh sáng biến mất, người nhũn ra ngã xuống...
Tiếng khóc vẫn vang lên trong phòng, một cánh tấy đưa ra ấn chiếc nút trên máy ghi âm, tiếng khóc dừng lại, tất cả rơi vào im lặng ...
Người có phúc họa sớm tối, không ai có thể ngờ một tiếng sau, một ngày sau sẽ xảy ra chuyện gì, cuộc sống cứ ngày quả ngày lặp đi lặp lại một cách buồn chán, chính chúng ta còn ngày càng hờ hững với bản thân, huống hồ là người bên cạnh.
Vì thế khi bóng đêm quả đi, một ngày mới tới, tiểu khu Hưng Hoa vẫn hài hòa yên bình như thế, những nam nhân áo vest chỉnh chu rời nhà hôn tạm biệt những cô gái là vợ hoặc không phải vợ, lên xe bắt đầu ngày mới. Người già tranh thủ thời tiết đẹp vào buổi sáng đi bộ trong tiểu khu, khắp nơi là cảnh tượng phồn hoa, không ai để ý có chiếc xe sản xuất trong nước không phù hợp với tiểu khu cao cấp này đã đỗ trước tòa nhà số 6 rất lâu.
Thậm chí ngày cả hộ dân trên và dưới căn hộ 202 không biết bên trong đang tiến hành chuyện bí mật.
Cửa khóa trái, rèm che kín, trong phòng thì đèn sáng trưng, bóng người ở tầng trên tầng dưới lên tới con số mười bốn, toàn bộ mặc thường phục, nếu không phải thi thoảng viết viết, đánh dấu, tấy cầm đèn tử ngoại soi chiếu, chợt nhìn còn tưởng bọn trộm.
Bọn họ lai lịch không nhỏ, có điều nói ra đại đa số không rõ: Trung tâm kiểm nghiệm pháp y Đại Nguyên.
Công việc tiến hành khẩn trương mà trật tự, phòng ngủ tầng trên, chiếc giường cao nhã xâ hoa, trên gối treo bức tranh thiếu nữ cầm bình nước, thân trên để trần, trên giường là chăn nhung hỗn loạn, tủ mở ra treo đầy trang phục, mỗi bộ giá trị không nhỏ, khắp nơi phát tán sự giàu sang.
Lầu trên lầu dưới, hành lang, cầu thang, bàn ăn, đại sảnh, phòng vệ sinh, thậm chí góc tường đều có người thăm dò từng tấc đất tìm kiếm, ngôi nhà sớm bị vẽ vài vòng trắng, đánh dấu vết chân, vân tắy, cùng nơi xuất hiện vật chứng khác, thi thoảng có đèn {ash lóe lên chụp ảnh.
Túi vật chứng được một nữ cảnh sát cẩn thận đặt vào cái valy bạc, chủ nhiệm Hướng nhắc nhở mọi người chia ra từng đội lần lượt xuống lầu, không được kinh động dân cư.
Ba chiếc xe lần lượt rời vị trí, một đôi mắt nấp trong chỗ kín đáo, xác nhận không có gì sai sót nói nhỏ vào bộ đàm: “ Số ba váo cáo, thu thập vật chứng xong, xe đã đi, không phát hiện mục tiêu khả nghi.”
Không lâu sau trong bộ đàm truyền ra giọng nam trầm: “Thu đội.”
Xe cuối cùng khởi động, đi về phía nơi quản lý, đón hai người mang theo ổ cứng máy tính vừa tháo ra từ thiết bị giám sát.
Lúc này đã là 9 giờ 47 phút, chủ nhiệm Hướng lấy điện thoại ra báo cáo: “ Phó cục Lưu, đã lấy xong vật chứng, một tiếng nữa có kết quả ...”
Cùng lúc đó trong một căn hộ hết sức bình thường ở tiểu khu công đoàn, một cái điện thoại bấm số rất nhiều lần vẫn chỉ có thông báo "thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau ...". Dương Hồng Hạnh bực tức ném di động lên bàn, hai tấy khoanh trước ngực mặt đanh lại, nhưng bây giờ cái ống trút giận không có mặt, chẳng biết trút vào đâu.
Một trái một phải là Tần Thục Vân và Lương Vũ Vân, còn Lưu Manh Manh đang gặm táo trong bếp, hôm nay bốn cô gái tề tụ đông đủ để ăn mừng, công tác và chồng, bát cơm và bát cơm cả đời đều có, không xẻo đại tỷ một trận sao được? Ai mà ngờ tới lúc quản trọng lại xảy ra vấn đề, từ tối quả tới sáng nay không tìm thấy người đâu.
“ Đại tỷ, không phải anh ấy đi đâu phong lưu khoái hoạt rồi chứ? “ Lương Vũ Vân nhanh miệng suy đoán:
Tần Thục Vân che miệng cười gật đầu: “ Có khả năng.”
Hai cô gái này là loại tiểu thư rảnh việc buồn chán chỉ sợ thiên hạ không loạn, chỉ sợ uyên ương không tắn, mỗi Ngưu Manh Manh là thật thà không nỡ xát muối lên vết thương của đại tỷ, đề xuất một vấn đề thực tế: “ Đại tỷ, hay thôi, để hôm khác đi, các cô đừng chọc giận đại tỷ, nói không chừng anh ấy vướng chuyện gì rồi.”
“ Bỏ đi, hôm nay chị mời ... Không có anh ấy cũng được.” Dương Hồng Hạnh nói một câu giận dỗi, thường ngày buổi sáng Giản Phàm không quên hỏi han, tối không quên quấy nhiếu, vậy mà từ tối quả tới giờ sắp trưa rồi mà không thấy đâu, di động không bật, cô rất khó chịu. Đừng nói lời Lương Vũ Vân khó nghe, chính cô cũng hoài nghi như thế, chỉ nghĩ tới thôi đã thấy không chịu nổi:
“ Thôi, không có anh ấy sao vui, chúng ta đi tìm đi, chị đứng ngồi không yên cả tiếng rồi, mọi người đi không, Giản Phàm giờ là ông chủ rồi, Thực Thượng lớn cỡ nào, đoán chứng mọi người không biết, không muốn đi xem à? “ Lương Vũ Vân biết tâm tư đại tỷ, xúi hai cô gái kia:
Tần Thục Vân ôm vai Dương Hồng Hạnh: “ Chị đừng gấp, tìm người đã, tìm được rồi chỉ cần chị hô một tiếng, bọn em đè anh ấy xuống đánh một trận ... To gan, dám thả bồ câu đám chị em chúng tắ.”
“ Kiến nghị không tệ, Manh Manh, cô thế nào? “ Lương Vũ Vân hí hửng hỏi:
Ngưu Manh Manh xưa nay phục tùng số đông, gật đầu: “ Sao cũng được.”
“ Vậy đi thôi, dù sao hôm nay là thứ bảy.”
Bốn cô gái vừa là bạn học, vừa là đồng nghiệp, còn là chị em thân thiết chơi với nhau lâu năm, ba cô gái giúp Dương Hồng Hạnh nói lời trong lòng, thế là Dương Hồng Hạnh cũng thay dép, cả đám chui lên cái xe Toyota mini của Lương Vũ Vân tới Khấu Trang. Nơi này đã bắt đầu bận rộn đóng gói cơm hộp, tìm Trương Vân và bác Giang, hỏi đều không biết, thế là lại lên xe dọc đường Dương Hồng Hạnh gọi điện thoại tới toàn bộ những nơi nơi mà cô biết, bặt vô âm tín, Lương Vũ Vân lái xe tới Phân Thủy Lĩnh ...
Sắc mặt Dương Hồng Hạnh ngày càng âm trầm, từ Thời Kế Hồng, Hoàng Thiên Dã, Tiết Hán Dũng, Từ Thanh Thanh, Đường Đại Đầu, thậm chí là Đường Đại Đầu còn cho số điện thoại của Tằng Nam, vẫn không có tin tức.
“ Oa, đại tỷ, xảy ra chuyện rồi.”
Lương Vũ Vân hô một câu, ba cái đầu xúm tới nhìn, tức thì đều kinh ngạc, chỉ thấy ngoài Phân Thủy Lĩnh đỗ 6 chiếc xe cảnh sát, là người trong nghề, không cần đoán cũng biết có chuyện rồi:
Thời gian đã chỉ sang 11 giờ 09 phút.