Chương 137: Chẳng hề thuận lợi. (1)
Giản Phàm bắt tấy từng người, lòng hiểu ra rồi, đơn vị nào cũng có nhân vật thế này, đồng đội không ưa, lãnh đạo chướng mắt, Trương Kiệt có vẻ khách khí, nhưng bắt tấy hời hợt, là loại đợi về hưu, ỷ mình là lão làng chả coi tổ trưởng trẻ ra gì, Thời Kế' Hồng giống đã quả thời mãn kinh, chỉ đợi về nhà bế' cháu.
Chi đội trưởng có ý gì đây? Văn phòng không rộng, có bốn cái bàn, hai vị lớn tuổi ngồi đối diện với nhau, vẻ lơ đễnh, Giản Phàm nghĩ một lúc lên tiếng:” Các vị, hôm nay tới đầy đủ rồi, tôi nói chuyện này, mọi người xem thế nào nhé?”
Thời Kế Hồng hít mũi xẹp miệng, có vẻ phản cảm, Nghiêm Thế Kiệt cầm cốc trả lên chả tỏ thái độ gì, nhưng là thái độ rõ ràng, đồng chí lâu năm, tới đây không phải để nghe nhãi con chỉ huy đâu. Trương Kiệt có chút khẩn trương, hắng giọng thiếu chút đứng dậy, quản hệ đồng nghiệp giữa các đơn vị rất vi diệu, không ai muốn chọc vào đồng chí sắp nghỉ hưu, Nhưng Giản Phàm là ai, ngôi sao đang lên của cả hệ thống, còn chưa chuyển chính chức, chưa có cấp bậc mà là thảm trưởng rồi lại là tổ trưởng, tương lai thành cấp trên của mình là cái chắc.
Giản Phàm tựa hồ không nhận ra điều ấy vẫn nói: “ Tôi có một đề nghị, chúng ta tắn cả cùng ăn một bữa nhé, Trương Kiệt, anh khỏi phải nói, anh mong xẻo tôi mà chẳng được. Tôi chủ yếu là mời chú Nghiêm và dì Thời, mọi người nể mặt, cái chức đội trưởng này của tôi là lâm thời thôi, nói không chừng mai là mất rồi, khi đó muốn mời mọi người cũng ngại không mở miệng được. Chú Nghiêm, chú thích uống rượu hả, tôi có ngọc mễ hoàng chính tông của Ô Long, uống say không hại người. Dì Thời, di hẳn là thích món mỳ, tôi sẽ kiếm chỗ di chưa bao giờ từng ăn ”
Rất khiêm tốn, song không cho ai nói vào, có câu lôi kéo quản hệ, ăn mà thôi, văn hóa Trung Quốc xoay quảnh bàn ăn, trước khi bàn hợp đồng, ăn một bữa, đang thương lượng, ăn vài bữa, ký kết xong, lại ăn, rất nhiều chuyện ngồi trên bàn ăn dễ nói hơn bàn làm việc. Nghiêm Thế Kiệt gật gù, có vẻ chàng trai này biết tôn trọng đồng chí lớn tuổi, Thời Kế Hồng mỉm cười, Trương Kiệt cũng thở phào ...
“ Giả Phàm, sao cậu biết Lão Nghiêm thích rượu?”
“ Ha ha ha, mặt màu đỏ sậm, có câu ‘Đường hiểm khó đi tiền là ngựa. thành sầu dễ phá rượu là binh’, một đồng chí già bất đắc chí thì chỉ có nâng chén tiêu sầu thôi.”
“ Còn con hùm lớn?”
“ Cái này mà anh không nhìn ra à, béo thế thì cái gì chả ăn, mỳ là lương thực chính của chúng tắ, không thích sao được. Đừng nói với dì Thời, tôi nghe giọng dì ấy đã sởn da gà.”
Trương Kiệt cười phá lên sảng khoái, nói chuyện một ngày trước hai người kia ăn uống tưng bừng, Nghiêm Thế Kiệt trông rất nghiêm túc, ít nói cười, bị Giản Phàm rót cho mấy chén, nói còn nhanh hơn rót rượu. Còn về phần Thời Kế Hồng, không cần tới rượu thì cái miệng cũng không khép lại được.
Bốn người trước tiên là than vận khí không tốt, hai già hai trẻ đều chả có chức tước gì, nhanh chóng có chung đề tài, là gì? Chửi lãnh đạo chứ còn là gì nữa, chất keo gắn kết nội bộ tốt nhất là chung kẻ thù thứ ba. Sau đó nói tới danh nhân và chuyện vui trong ngành, Nghiêm Thế Kiệt suy đoán là ai rải tiền ra trải đường thăng tiến, Thời Kế Hồng thì kể chuyện nam nữ gian díu trong hệ thống, nghe cứ gọi là trợn mắt há mồm, ly kỳ hơn vụ án.
Giản Phàm biểu hiện rất tốt, không nói nhiều, làm một thính giả trung thành, pha trà rót nước, mời ăn mời uống, ai nấy vui vẻ, kết quả ai về nhà nấy, tắm rửa đi ngủ.
Tới ngày thứ hai tới văn phòng, hai đồng chí già chào hỏi khỏi nói thân thiết thế nào, Giản Phàm tới sớm đã quét dọn văn phòng sạch sẽ, đợi họ tới an bài công tác, uyển chuyển biểu đạt muốn tìm hiểu đặc trưng tính cách của người liên quản tới vụ án, đây là sở trường của họ, vui vẻ đồng ý.
Còn hai đồng chí trẻ vẫn tiếp tục ghé thăm vị tiếp theo ở tại công ty trách nhiệm hữu hạn mậu dịch Hâm Thông Nguyên, Vương Vi Dân. Công ty nằm ở khu phai phát công nghệ cao, xuống xe đều cùng ngạc nhiên, tòa nhà Hâm Thông Nguyên mười tầng, cổ điển trang trọng, tẩm biến chữ cổ dát vàng, cổng chính cao lớn, thềm đá hoa cương cao hai mươi mấy bậc, khí phái vô cùng.
Trương Kiệt cứ nhìn chằm chằm bãi đỗ xe, miệng kêu liên hồi kỳ trận:” Lincoln, Aston Martin, Jaguảr ... Người thực sự không thể so với người, xe không thể so với xe, so với họ, chúng ta chẳng khác gì ăn mày, đoán chừng lái chiếc BMW tới đây cũng chẳng có gì khoe khoang.”
Giản Phàm không bình luận, đem đói rách đặt cùng cự phú thì đúng là bi ai rồi, cũng may là y chẳng nhận ra xe nào vào xe nào, xe chỉ cần chạy tốt là được, ngoài ra nên lau chùi nữa, sạch sẽ sáng sủa sẽ tốt hơn.
Sau một hồi cảm khái, Trương Kiệt ủ rũ suy ra một kết luận:” Giản Phàm, vụ án này hết hi vọng rồi”.
Giản Phàm phải động viên mình lắm mới không bị tính bi quản của tên này rút hết năng lượng sống:” Chà, nhìn một cái lá biết mùa thu, nhìn xe biết án không thể phá, đúng là chỉ có anh thôi.”
Mắt Trương Kiệt vẫn dán vào mấy cái xe, đi tụt lại sau Giản Phàm:” Nhìn là thấy rồi, dù đúng là người ta gây án thì sao nào, chừng này tiền có chuyện gì mà không xử lý được.”
“ Cái này thì tôi không tin, dính vào vụ án lớn như vậy, ai có thể áp xuống chứ?”
“ Cậu không hiểu rồi, lãnh đạo của chúng ta không cần nói nữa, ngày chúng ta cũng phải phục tùng đại cục kiến thiết kinh tế, tức là tiền đó, thời buổi này ngoại trừ luận chức ai lớn hơn thì luận tiền ai nhiều hơn. Năm ngoái chúng tôi tới chi đội điều tra kinh tế phá một vị án lớn, trị giá hơn 3000 vạn, vất vả khổ cực bắt người từ Hà Nam về. Xử thì xử rồi, nhưng không lâu sau người ta được bảo lãnh tại n goại, giờ vẫn lái xe đắt tiền lang thang ngoài kia thấy em gái xinh tươi nào là ve vãn. Giản Phàm, tỉnh táo chút, chúng ta là châu chấu, không đấu nổi xe.” Trương Kiệt điển hình một bộ phận thanh niên thời đại này, đầy tiêu cực, bất mãn:
Giản Phàm an ủi:” Đừng lo, tôi cũng nói với anh một vấn đề kinh tế, vì sao lại là công ty mậu dịch, vì phạm trù kinh doanh rất rộng, có thể bao chùm toàn bộ nghành nghề. Cho nên treo cái biển này lên cơ bản là công ty vỏ bọc, thời nay còn có một câu nói, càng bày vẽ càng không đáng tin. Chưa ra trận mà đã sợ rồi à?”
“ Ai sợ? Tôi thấy bọn họ càng phải sợ thì có.” Trương Kiệt phản bác yếu ớt:
Đi vào trong tòa nhà, tỏ rõ thân phận, tiếp tân gọi điện thông báo, ở đại sảnh rộng bao la bày một cái sân khấu tổ chức lễ mời gọi đầu tư dược phẩm gì đó, người quả người lại đều nhìn hai cảnh sát cảnh phục nghiêm túc. Không lâu sau từ trên lầu đi xuống người trẻ tuổi trên ba mươi rất tháo vát nhanh nhẹn, tự xưng là trợ lý công ty, mời hai người tới một phòng hội nghị tầng 10, thoái thác rằng tổng giám đốc đang tham dự hội nghị mở rộng, không rảnh tiếp khách, bảo họ đợi rồi biến mất.
Đợi một chút mà đợi quả luôn cả buổi sáng, buổi trưa hai người rời Hâm Thông Nguyên, chiều tới giờ đi làm lại tới, người chiêu đãi bọn họ vẫn mời hai người tới chỗ mát mẻ ngồi uống trà. Nếu không phải Giản Phàm kiên nhẫn thì Trương Kiệt đã nổi nóng tự mình đi tìm Vương Vi Dân rồi.