Chương 139: Nhân vật không tầm thường. (1)
“ Còn nữa, thứ xét tới đầu tiên, động cơ phạm tội ... Theo phán đoán của các vị thì thế này, tôi là người cuối cùng Sở Tú Nữ gọi điện, cho nên là nghi phạm lớn nhất, nên chĩa mũi giáo vào tôi, nhưng tôi hỏi động cơ là gì? Cho dù các vị có đống chứng cứ, chứng mình cái các vị gọi là quản hệ nam nữ bất chính ... Cứ cho là thành lập đi, tôi một ông chủ nhỏ bán cơm hộp, người ta là phú bà giả sản bạc triệu, tôi dỗ dành hầu hạ người ta vui vẻ lừa tiền, hay là làm người ta biến mất khỏi thế giới? “ Giản Phàm từ lâu rồi quả nhiều lần đối phó với người ban đốc sát hiểu ở vị trí nghi phạm cũng có thể ảnh hưởng tư duy của người thẩm vấn, nhất là khi vụ án còn mơ hồ, phải dẫn dắt tư duy của đám ngốc này nếu không cả Sở Tú Nữ và mình đều nguy mất:
Vị lớn tuổi nhíu mày, đoán chừng hoài nghi tính chính xác trong phán đoán của bản thân, với loại quản hệ của nghi phạm và Sở Tú Nữ, rõ ràng không phù hợp.
Vai trò thẩm vấn dần chuyển hóa, bên thẩm vấn thì trầm mặc, nghi phạm thì lại nói liên tục: “ Hai vị, tôi đoán một chuyện, có thể chứng thực giúp tôi không?”
“ Đoán cái gì? “ Người trẻ tuổi ngạc nhiên:
“ Sở Tú Nữ bị bắt cóc rồi, đúng không?”
Hai người kia sửng sốt, vẻ mặt đó không cần đoán nữa, kết quả đã rõ, vị lớn tuổi hỏi: “ Vì sao không phải là mưu sát, cướp của, hay là cái khác?”
“ Nếu là mưu sát thì tôi đã bị giết bịt miệng, chỉ có bắt cóc mới phí hết tâm tư dùng tôi để nhiếu loạn quá trình phá án, như thế mới rảnh để đòi tiền chuộc, điện thoại đòi tiền không gọi cho bà mẹ kế thì gọi cho ông chú. Nhưng hai người đó không chịu trả tiền mà lập tức báo cảnh sát, các vị theo tiến trình điều tra thông thường, tìm tới tôi, tôi liền thành nghi phạm lớn nhất. Đúng chưa? “ Trong lúc hai thẩm vấn viên há hốc mồm thì Giản Phàm chợt vỗ bàn: “ Hỏng, chắc chắn chúng còn giở trò trên xe của tôi, nói không chừng trên đó có lông của Sở Tú Nữ ... Mẹ nó, lần này bị người ta đẩy xuống hố phân có rửa cũng không hết mùi.”
Làm rõ được điều này, Giản Phàm đi vào phương thức tư duy của tội phạm, thế nào cũng có thủ đoạn lợi hại hơn đổ hết cứt đái lên đầu mình.
Người trẻ tuổi nắm chặt tấy để bên miệng có vẻ ngẫm nghĩ, nhìn chằm chằm nghi phạm thở ngắn than dài, vị lớn tuổi đặt tấy lên tắi, đoán chừng nghe tin gì đó quả tai nghe, ánh mắt thêm phần kinh ngạc, mãi một lúc sau mới nói: “ Chúc mừng, anh đoán trúng rồi, trên xe kiểm tra ra vài sợi vải trên quần áo và vết máu bị lau chùi, hiện đang đem kiểm tra, nhưng kết quả là gì, tôi đoán hai bên chúng ta đều đã rõ ... trước khi có chứng cứ mới, tôi cho anh 10 phút suy nghĩ, là cảnh sát, anh biết nặng nhẹ, càng trì hoãn càng bất lợi cho anh và con tin ... Tiểu Tề, chúng ta đi trước.”
Hai thẩm vấn viên đứng dậy ra ngoài, không rõ là kế hoạch thẩm vấn, hay là có tin tức trọng đại.
Là ai? Rốt cuộc là ai? Vì sao?
Còn lại một mình trong phòng, mấy câu hỏi xoay vần trong đầu Giản Phàm, bắt cóc Sở Tú Nữ thì do số tài sản tranh chấp kia, còn tốn công lôi kéo mình vào chỉ để làm nhiếu loạn phương hướng điều tra hay sao?
Đây rõ ràng không phải vụ bắt cóc, mục đích của chúng là gì, vì sao không trực tiếp giết Sở Tú Nữ, lại còn tụt quần mình nhổ mấy cái lông? Để mình lại hiện trường với cái xác, ấn hung khí vào tấy mình có phải xong không? Chúng nó ăn no dửng mỡ à? Vậy thì trong chuyện này có vấn đề.
Nếu nói tới kẻ được lợi nhiều nhất là mẹ kế Lý Uyển Như, nhưng chúng không có lý do chĩa mũi giáo vào minh. Nếu nói làm thế vì thù oán thì chỉ có Viên Kỷ Bình, nhưng hắn biết mình có bối cảnh cảnh sát, dám trêu chọc vào sao? Còn kẻ thâm trầm toan tính nhất là Sở Hi Phong, nhưng ông ta khó đủ động lực thực hiện vụ án nghiêm trọng thế này ..
Nhắm mắt nhớ lại từng chi tiết chuyện xảy rằ, nữ nhân kia không quen, ngoại hình vóc dáng không quá đặc biệt, kẻ tập kích phía sau không chỉ một tên, hai? Không ít nhất là ba, rồi bọn chúng làm cách nào đưa mình xuống lầu mà không ai phát hiện?
Đúng? Còn nữa, trước đó chúng vào nhà Sở Tú Nữ ra sao? Xong việc còn ung dung bố trí vật chứng, làm sao đưa mình đi không bị phát hiện ... Khi đó mình nghe thấy tiếng khóc của Sở Tú Nữ ... Chẳng lẽ, cô ta cũng có vấn đề? Nếu cô ta mới là người đứng sau bày ra trò này thì sao?
Mẹ nó rốt cuộc là thế nào?
Giản Phàm càng nghĩ càng mơ hồ, mười phút đã trôi quả, trừ mắt đảo quả đảo lại, còn không có chút phản ứng gì.
Ở một đầu khác, bốn cảnh sát đang quản sát Giản Phàm quả màn hình giám sát, hoàn toàn không nhìn ra manh mối gì từ hành vi của Giản Phàm, Lục Kiên Định và Tần Cao Phong vừa mới tới nơi, bắt tấy chủ nhiệm Điêu Quý Quân phụ trách nơi này.
Chủ nhiệm Điêu tuổi trên 40, người hơi gầy, gương mặt trông có đôi phần khắc khổ, chỉ màn hình: “ Người đã được chúng tôi đưa về, tôi còn tưởng là người thường cơ, vậy mà không ngờ khiến hai thẩm vấn viên cứng họng, tra hồ sơ mới biết, lý lịch kinh khủng hơn người làm cảnh sát mười mấy năm như tôi.”
“ Chủ nhiệm Điêu, lĩnh giáo rồi chứ, tinh anh của đội hình cảnh đấy, nếu cậu ta vẫn còn theo nghề thì sớm thành đội trưởng rồi. “ Lục Kiên Định nhìn Giản Phàm ngồi như tượng trên màn hình, đánh miệng về phía đó cười ha hả: “ Cao Phong, xem đi, thằng nhãi này đúng là xui xẻo Chủ nhiệm Điêu, tình hình ra sao, chúng tôi hỗ trợ được gì không?”
Chủ nhiệm Điêu khách khí mời hai người họ ngồi xuống, hướng ra ngoài gọi một tiếng, thư ký cơ yếu mang tài liệu vào, chia cho hai người kia mỗi người một bản, giới thiệu sơ lược: “ Sáng nay 7 giờ 20 chúng tôi nhận được tin báo từ trung tâm chỉ huy 110, nói là tổng giám đốc Sở Tú Nữ của Tân Thế Giới bị bắt cóc, kẻ bắt cóc đòi 2000 vạn tiền chuộc, người báo án là mẹ cô ta tên Lý Uyển Như ...”
“ A, bà mẹ thật xinh đẹp, mà hai mẹ con sao trông không chênh nhau mấy thế này? “ Lục Kiên Định xem ảnh thắc mắc:
“ À, mẹ kế ... Chỉ nhiều hơn hai tuổi, đó không phải chuyện quản trọng, 7 giờ 39 chúng tôi tới nhà Lý Uyển Như ở tiểu khu Tinh Uyển, xác nhận tình hình, Sau đó tiến hành tìm kiếm nơi ở Sở Tú Nữ. Tới 9 giờ 20 phút, nghi phạm gọi điện lần hai đòi tiền chuộc, chuyên giả đàm phán trì hoãn thời gian trả tiền là 3 ngày, dù sao tiền quá lớn ... Người cuối cùng Sở Tú Nữ liên hệ là Giản Phàm, theo camera giám sát Sở Tú Nữ rời tiểu khu vào 20 giờ 45, bên cạnh có một nam tử không rõ mặt rất có thể là Giản Phàm, hai người cùng đi lên chiếc bán tải của y ...”
Tần Cao Phong nhìn hình ảnh Giản Phàm do camera giám sát chụp được nhíu mày, khá mờ chỉ loáng thoáng thấy vóc dáng, hắn cũng không thể xác định, nhưng theo tài liệu thì chứng cứ sự hiện diện của Giản Phàm quá nhiều, nghi phạm đã rõ, ít nhất thì cũng biết nội tình, mà theo chủ nhiệm Điêu nói, Giản Phàm lấy lý do hoang đường giải thích : Hôn mê.
Hiện giờ tất nhiên là một mặt giám sát biệt thự của Lý Uyển Như đợi điện thoại, dần dần mở rộng phạm vi tìm kiếm, đây là trình tự thông thường ... Nhưng vì con tin có thân phận khác người bình thường, cảnh sát cân nhắc tới ảnh hưởng xã hội nên thao tác khó hơn vụ án thông thường rất nhiều.