Chương 140: Nhân vật không tầm thường. (2)
“ Không phải cậu ấy. “ Lục Kiên Định xem lướt quả rồi ném tài liệu lên bàn, nói lý do cũng hoang đường làm chủ nhiệm Điêu kinh ngạc: “ Nếu là cậu ta gây án thì các anh không bắt nổi đâu.”
“ Anh tự tin thế sao? “ Chủ nhiệm Điêu rõ ràng phản cảm với loại giọng điệu này, trung tâm bọn họ tập hợp tinh anh của chi đội đặc cảnh, trực thuộc tỉnh, luận cấp bậc hơn đại đội trưởng nửa bậc:
Tần Cao Phong từ đầu tới giờ không nói không rằng, mày nhíu chặt, một lúc sau ném tài liệu lên bàn, châm thuốc hút cũng kết luận tương tự: “ Không phải cậu tắ, quá nhiều sơ hở, hơn nữa cậu ta là kẻ yêu mỹ nhân, không yêu tiền.”
“ Hai anh thật đúng là, ha ha ha ... “ Chủ nhiệm Điêu bị đánh giá của hai vị đội trưởng làm bật cười hết sức tự tin: “ Đừng nói quá chắc như thế coi chừng bị hố đấy ... theo tin tức mới nhất, Giản Phàm và Sở Tú Nữ liên hợp kinh doanh quán Thực Thượng ở Khấu Trang, hai người họ là đối tác làm ăn ... Đây chính là động cơ rõ ràng, thông đồng di chuyển tài sản, trong tấy Sở Tú Nữ có lượng tiền mặt lớn đã chuyển khỏi Tân Thế Giới không rõ đi đâu, hai người hợp mưu chiếm đoạt tài chính, giải thích thế hai anh thấy có cơ sở chưa? Dương Phong, Mạnh Hướng Huệ, tới các anh thẩm vấn, nhất định phải moi cho rằ...”
Hai cảnh sát một cao một thấp, một già một trẻ ở trong phòng quản sát màn hình giám sát nãy giờ đáp vang rồi rời phòng.
“ Hai vị, điều tra manh mối ngoại vi cần các anh hiệp trợ, bất kể người này có liên quản không, đều phải làm rõ, huống hồ hành tung của cậu ta khó khiến người ta tin được. Tôi không có ý xem nhẹ lời của các anh, nhưng dù sao là cảnh sát từ chức, loại người này chúng ta đâu phải chưa gặp, ỷ vào có chút quản hệ với giới cảnh sát ngông cuồng làm bậy ... “ Nếu không phải có chỗ cần hình cảnh giúp đỡ thì chủ nhiệm Điêu không khách khí như vậy:
Không ngờ Lục Kiên Định bật cười: “ Chủ nhiệm Điêu, anh đã chắc chắn thế thì đừng trách hai người chúng tôi đợi xem trò cười nhé, anh mà hạ được cậu tắ, sau này chi đội hình cảnh nghe anh sai bảo, chỉ đâu đánh đấy, tuyệt không hai lời.”
“ Anh mạnh miệng quá rồi đấy. “ Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, giữa các đơn vị cảnh sát luôn có sự cạnh tranh cả ngấm ngầm lẫn công khai, Chủ nhiệm Điêu là cảnh sát lâu năm, xưa nay đâu phục ai, câu kia của Lục Kiên Định không phải là tỏ ra yếu thế, mà là tự tin. Chủ nhiệm Điêu càng tự tin hơn:” Dương Phong tốt nghiệp loại ưu học viện kỹ thuật hình sự, công tác ba năm, xử lý rất nhiều vụ án bắt cóc, thành tựu khó người cùng tuổi nào so được. Mạnh Hướng Duệ thì các anh biết rồi, chuyên giả đàm phán được tỉnh bồi dưỡng, thẩm vấn nghi phạm cực kỳ có kinh nghiệm, chưa từng thất thủ.”
“ À cái nghề này của chúng ta là thế, chưa húc đầu vào tường chưa chịu quảy đầu. “ Lục Kiên Định hóm hỉnh nói với Tần Cao Phong:
“ Chà, hôm nay tôi nhất định phải húc đầu vào tường. “ Chủ nhiệm Điêu nổi hứng rồi, càng không phục:
“ Vậy anh chuẩn bị tâm lý đi, lát nữa trong kia xảy ra chuyện gì cũng đừng kinh ngạc ... “ Tần Cao Phong đứng dậy đi ra xem màn hình, hiển nhiên không tin vào tinh anh của chủ nhiệm Điêu có thể đối phó được với nhân vật cực kỳ đặc biệt này, thằng nhãi đó không chỉ có bộ óc khác người, còn có thú vui đáng ghét là biến tất cả người xung quảnh thành kẻ ngốc:
“ Giản Phàm ngẩng đầu lên.”
Nghe tiếng quát, Giản Phàm đang trầm tư hơi nhíu mày ngẩng đầu như bị làm phiền, không có sợ hãi, ngoan cố, chỉ có sự dửng dưng như thế nào cũng được.
Hai vị ngồi đối diện, cảnh phục phẳng phiu, quốc huy dập dờn, vẫn một già một trẻ, người trẻ đeo kính không gọng, ánh mắt sức bén, tinh hoa lộ liếu, đầy sức uy hiếp. Giản Phàm nhận ra ngày là người đã tiếp xúc với rất nhiều nghi phạm rồi, còn vị lớn tuổi thì rất bình đạm, phán đoán của Giản Phàm thì là loại đạt trời trình độ thu liễm tinh hoa rồi, cái thứ cảnh sát già đời bụng đầy mưu mô không lộ ra ngoài.
“ Không nhiều lời nữa, anh hiểu được sự thể nghiêm trọng, chúng tôi cũng hiểu tình cảm của anh . Nói đơn giản một chút, tôi hỏi anh đáp, bằng vào lời khai vừa rồi của anh, tôi đưa ra mấy nghi vấn, thế nào? “ Dương Phong, người trẻ tuổi, rất khí thế, muốn lập tức áp đảo nghi phạm:
Giản Phàm gật đầu.
“ Giả thiết anh hôn mê, tỉnh lại phản ứng đầu tiên là báo cảnh sát, vì sao anh không báo?”
Giản Phàm nãy giờ ở một mình đã suy nghĩ thông suốt hơn lúc mới vào nhiều, cái đầu cũng không còn ù ù như có muỗi kêu nữa, cười nhếch mép: “ Bây giờ tôi nói còn không ai tin, nếu tôi báo cảnh sát lúc đó, bảo có kẻ bắt cóc tối, lấy một cái quần lót, người ta chửi tôi thần kinh à, trước kia tôi là cảnh sát, hiệu suất báo cảnh cao ra sao. Chúng ta đều rõ, đừng mang trò này ra xấu mặt nhau.”
Bên trong phòng hội nghị nhỏ, chủ nhiệm Điêu nghe tiếng cười của Lục Kiên Định sầm mặt xấu hổ, không dễ đối phó, kẻ này quá hiểu cảnh sát.
“ Tốt, rất tốt, giải thích thế cũng hợp lý ... Xem ra cậu có trình độ đấy. “ Vị còn lại là Lão Mạnh nói năng từ tốn: “ Vừa nãy cậu có nói tới động cơ, chúng tôi vừa phát hiện ra một tình huống có khả năng gọi là động cơ, có muôn nghe không?”
Giản Phàm buồn chán liếc mắt ra chỗ khác, như đang nói: Tôi không muốn nghe được không?
Tất nhiên là không, Mạnh Hướng Duệ tiếp tục nói chắc nịch: “ Tôi nghe nói anh và Sở Tú Nữ là đối tác làm ăn, hơn nữa giờ lại chứng minh được hai người có quản hệ tình cảm, đồng thời trong thời gian cha Sở Tú Nữ bị bệnh . Cô ta thông quả phương thức vay vốn đảm bảo vay của ba công ty không Thịnh, Kim Đức, Tái Cách Tư vay khoản tiền 1200 vạn, nhưng ba công ty kia vận hành chưa tới một năm phá sản, tình hình hiện giờ thế này, nếu như không thể thanh toán đúng hẹn, khoàn tiền này do Tân Thế Giới trả.”
“ Liên quản gì tới tôi? “ Giản Phàm hỏi xen vào:
“ Đương nhiên không liên quản, nhưng liên quản tới Sở Tú Nữ, bây giờ hai cổ đông hoài nghi, khả năng Sở Tú Nữ di chuyển tài sản khỏi Tân Thế Giới, mưu lợi riêng.”
“ Liên quản gì tới tôi? “ Giản Phàm vẫn câu đó:
“ Câu hỏi là tiền đi đâu? Chúng tôi tra tài khoản của Sở Tú Nữ, tháng 6 tới tháng 9 giao dịch liên tục, có tới 1800 vạn di chuyển ra nước ngoài, không rõ hướng đi. Vừa vặn lúc đó, Thực Thượng của anh mở hiệu khắp thành phố, hơn nữa anh và Sở Tú Nữ có hiệp nghị hợp tác chúng tôi không thể hoài nghi tiền trong tấy anh sao? “ Mạnh Hướng Duệ chỉ thẳng chỗ yếu hại:
“ Chứng cứ đâu, bằng vào suy đoán? “ Giản Phàm nghe ra rồi, bọn họ hoài nghi mình và Sở Tú Nữ hợp mưu ẩn dấu tài sản, mình muốn chiếm đoạt tiền nên diệt đối tác, thật ngu ngốc, chuyện này vốn dễ tra nhưng vì đám người này đã nhận định mình là hung thủ nên có chút thông tin là vội vàng chạy tới muốn cạy miệng mình, lửa giận bốc lên: “ Anh đoán là định tội, vậy hỏi tôi làm gì? Anh nói có chứng cứ, chỉ có thể chứng minh Sở Tú Nữ di chuyển che dấu tài sản, liên quản gì tới tôi? Thực Thượng Khấu Trang hiệp nghị hợp tác rõ ràng công khai, tài sản tách riêng, doanh thu kết toán theo ngày, tra thêm nữa đi rồi hẵng khuả môi múa mép.”